"Gần đây có người dân báo án, gần đường XXX xảy ra tai nạn xe cộ, trước mắt cảnh sát đã vớt được một chiếc xe, tuy nhiên bây giờ vẫn chưa tìm thấy người bị hại, theo nguồn tin, chiếc xe này thuộc về một tiểu thư họ Trì..."
Tiếng tin tức bị chuông điện thoại át đi.
La Hưng nhìn tên người gọi một chút, ấn mute tin tức, nghe máy.
"Anh Hưng, anh xem tin tức chưa?"
"Xem rồi." La Hưng hỏi: "Có thật không?"
"Thật, cảnh sát vừa thông báo cho em và lão Trì." Vạn Doanh đè âm lượng xuống cực thấp: "Anh Hưng, chuyện gì xảy ra?"
Trước đó không phải chuyện này thất bại rồi sao?
Sơ Tranh mạng lớn, một vụ tai nạn xe cộ như thế mà cô không hề bị làm sao cả.
"Không biết..." La Hưng trầm giọng nói: "Em qua bên kia xem tình hình trước đi, liên lạc lại sau."
"Được."
La Hưng cúp điện thoại, trên TV đã đổi thành tin tức khác.
Sau khi người tài xế kia thất thủ, La Hưng xử lý chuyện phía sau, phòng ngừa có người điều tra được đến chỗ ông ta, còn liên hệ với tài xế cho ông ta phí bịt miệng.
Sau chuyện này, ông ta cũng không tìm người...
Cho nên đây chỉ là ngoài ý muốn?
La Hưng chờ tin tức của Vạn Doanh, mãi đến chạng vạng tối, Vạn Doanh mới có thời gian gọi điện thoại tới.
"Thế nào rồi?"
"Xe là của nó, trong xe cũng có đồ đạc của nó, nhưng không tìm được người... Nói có thể là bị dòng nước cuốn đi rồi, bây giờ cũng không liên lạc được với nó."
La Hưng truy vấn: "Ngoài ý muốn sao?"
Vạn Doanh nói: "Kết quả điều tra hiện trường cho kết luận là ngoài ý muốn... Thôi em không nói với anh nữa, cúp đây."
La Hưng ném điện thoại đi, đi tới đi lui trong phòng, trên mặt có đè nén không được kích động, cũng có lo lắng.
Không tìm được người, trong lòng ông ta vẫn không yên tâm lắm.
Nhưng theo thời gian trôi qua, vẫn mãi không có tin tức, người cũng không liên lạc được.
Trì gia bên kia đều đã bỏ qua, nghe nói Trì lão phu nhân quá thương tâm nên đã nhập viện.
Hoài nghi của La Hưng từng chút từng chút giảm xuống, đến cuối cùng cũng tin tưởng, Sơ Tranh thật sự đã chết rồi.
-
Người trong cuộc đang làm ổ trên ghế sofa trong nhà An Tịch.
Tiểu Hồng Hoa bị chủ nhân của nó đón đi rồi, bây giờ Sơ Tranh không có chó sờ, chỉ có thể đọc sách.
"Em làm như thế... Có tác dụng gì?" An Tịch ở bên cạnh đăng chương mới, xem hết những bình luận kia, tâm tình phức tạp hỏi cô.
"Muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn họ." Sơ Tranh nói.
Đuôi hồ ly không lộ ra đầy đủ, lỡ như còn có những hậu chiêu khác, vậy ta không phiền toái sao?
Người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội không thể tùy tiện xử lý người khác, cho nên chỉ có thể nghĩ cách khác.
"Đó là cha em..."
"Yên tâm, em chết ông ta cũng không thương tâm." Ở Trì gia người lo lắng cho cô duy chỉ có bà nội Trì, cô đã thông báo xong cả rồi.
An Tịch để điện thoại di động xuống, chuyển tới ôm lấy Sơ Tranh.
"Về sau mặc kệ em bị bệnh hay là bị thương, anh đều sẽ thương tâm, cho nên... Không cho phép em sinh bệnh cũng không cho phép bị thương."
Sơ Tranh vỗ bả vai hắn: "Vậy em chết thì sao?"
An Tịch: "Anh chết cùng em."
Ngón tay Sơ Tranh ngừng lại, chậm rãi ôm hắn.
Anh chết cùng em...
Không có cam kết gì có thể quan trọng hơn bốn chữ này.
Không uổng công em thương anh như thế.
-
Trì gia bên kia đại khái đã ngầm thừa nhận cô đã chết, nếu như không phải bà nội Trì kiên trì không cho phép tổ chức tang lễ, thì đại khái bây giờ đến bàn thờ cũng dựng lên rồi.
Mặc dù Sơ Tranh không ra ngoài, nhưng tin tức vẫn rất linh thông.
Vạn Doanh từng gọi điện thoại cho ai, từng gặp ai, Sơ Tranh đều biết rất rõ ràng.
Cô vừa "xảy ra chuyện", La Hưng và Vạn Doanh sẽ không có động tác gì, Sơ Tranh cũng không nóng nảy, dù sao cô có thẻ người tốt ở bên cạnh.
Chuyện không tốt lắm duy nhất chính là khi đi ra ngoài cần đeo khẩu trang giống thẻ người tốt.
Trong siêu thị, Sơ Tranh nhìn An Tịch chọn kẹo que, cô chống xe đẩy, hờ hững hỏi hắn: "Gần đây anh có viết sách mới không?"
"Đang suy nghĩ." An Tịch cầm hai cây kẹo que hỏi cô: "Em thích hương vị nào?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Em không ăn."
An Tịch: "Em chọn một đi."
Sơ Tranh: "Chọn anh."
An Tịch: "..."
An Tịch ho một tiếng, nhìn hai bên một chút, thấy không có ai, nhỏ giọng hỏi cô: "Vậy em muốn anh ăn hương vị gì?"
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua trên tay hắn một chút, ra hiệu bên phải.
An Tịch lập tức xoay qua lấy.
Chờ An Tịch lấy được, Sơ Tranh đẩy xe đi lên phía trước, An Tịch ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô.
"Sách mới định viết cái gì?"
"Ừm..." An Tịch ngắm cô một chút: "Anh viết xong sẽ cho em xem."
"Với em mà cũng cần giữ bí mật?"
Giữa lông mày thanh tuyển của An Tịch có ý cười lan tràn, trong con ngươi màu hổ phách giống như được gắn một ngôi sao sáng chói, rực rỡ chói lọi.
"Ừ." Hắn gật đầu: "Là bí mật."
Sơ Tranh lơ đễnh: "Anh nhiều bí mật như vậy?" Ta không thể nhìn lén sao? Ngây thơ!
An Tịch chớp mắt: "Cũng không tính là bí mật, chỉ là thời gian sớm muộn mà thôi. Nhưng mà..."
An Tịch thừa dịp kề bên này ít người, tiến đến bên tai Sơ Tranh, thấp giọng nói: "Em là bí mật của anh."
Bí mật hắn muốn cất giấu cả đời.
Sơ Tranh hơi nhíu mày, bất động thanh sắc nói: "Vậy anh phải giấu cho kỹ."
An Tịch ngoan ngoãn gật đầu, mắt long lanh tỏa sáng: "Ừ."
-
Từ siêu thị ra ngoài, Sơ Tranh xách đồ vật, An Tịch đi ở phía sau, chậm hơn mấy bước.
"Đi nhanh chút, lề mề cái gì thế?" Chân dài thế kia chỉ dùng để trưng thôi sao?!
Trong tay An Tịch cầm đồ vật, hắn đi tới, nhanh chóng nhét vào trong túi Sơ Tranh, còn dùng đồ khác ngăn cản lại.
Sơ Tranh không nhìn thấy, chỉ thấy là một cái hộp: "Anh mua cái gì thế?"
"Không có gì." An Tịch muốn nhận lấy cái túi: "Để anh xách đi."
"Không nặng, đi thôi."
An Tịch muốn biểu hiện năng lực bạn trai thất bại.
Một đôi tình nhân đi qua bên cạnh, chàng trai oán giận nói: "Nhìn bạn gái nhà khác xem, em chỉ biết nô dịch anh, cũng không biết xách giúp anh một chút, cái này rất nặng..."
Cô gái lôi kéo chàng trai: "Đừng đồng cảm với cô ấy, đi."
Chàng trai: "???"
Sơ Tranh: "..."
An Tịch có chút xấu hổ: "Để anh xách đi."
"Xách cái gì?" Sơ Tranh kéo tay An Tịch, nắm chặt: "Đừng lộn xộn."
Con gái không có gì không làm được!
Sao có thể để thẻ người tốt động thủ chứ!
Thẻ người tốt chỉ cần giúp cô tiêu tiền phá sản là được rồi.
An Tịch: "..."
Anh thật sự là đàn ông đó!!
Ban đêm Sơ Tranh mới biết được cuối cùng An Tịch nhét gì vào trong túi của cô.
Chuyện sau đó như nước chảy thành sông.
-
Hôm sau.
Lúc An Tịch thức dậy, Sơ Tranh đã không còn ở trong gian phòng nữa, hắn nhìn gian phòng hỗn loạn, chậm rãi mặc quần áo ra ngoài.
Phòng khách cũng không có ai, An Tịch nhìn một vòng, cuối cùng tìm được Sơ Tranh ở ban công.
An Tịch lặng yên không tiếng động đi qua, từ phía sau ôm lấy Sơ Tranh: "Sao dậy sớm thế?"
"Ngủ không được, dậy gọi bữa sáng cho anh." Sơ Tranh giọng điệu thản nhiên: "Ngủ có ngon không?"
An Tịch hôn lên má cô một cái, nhỏ bé không thể nhận ra đáp một tiếng: "Ừ..."
Hai người không nói tiếp, nhìn mặt trời nhô lên ở nơi xa.
"Có thể buông ra rồi." Sơ Tranh nhìn thời gian, nhắc nhở An Tịch.
An Tịch bất động: "Ôm thêm chút nữa."
"..." Sơ Tranh tránh khỏi An Tịch, túm hắn về bên trong, quét qua người hắn một vòng, phát hiện An Tịch chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, vạt áo khó khăn lắm mới che được phía dưới lại.
Sơ Tranh tức giận chỉ vào phòng: "Đi mặc quần áo vào."
An Tịch chớp mắt, rất vô tội nói: "Lại không có người khác."
"..."
Chính là bởi vì không có người khác, cho nên mới cần anh mặc quần áo đàng hoàng đó!