Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1614: Khách đến từ thiên ngoại (1)



Editor: Yuuri: Yuuri_Yy

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】

【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 18%. 】

Sơ Tranh có chút ngoài ý muốn, lần này tiến độ lại nhiều như vậy, xem ra túm lấy một con dê mà kéo là chính xác!

【...】

-

"Mời tất cả cư dân tiến về khu vực lánh nạn an toàn thứ ba."

"Mời tất cả cư dân tiến về khu vực lánh nạn an toàn thứ ba."

"Mời tất cả..."

Sơ Tranh còn chưa mở mắt, thì đã nghe thấy một âm thanh nhắc nhở như vậy, cô có cảm giác mình bị người đẩy đi về phía trước.

Sơ Tranh mở mắt ra nhìn thấy chính là vô số đầu người, tranh nhau chen lấn chạy về một phía.

Cô ở trong đám người, bị kéo theo vào, nếu như bất động hoặc là ngã xuống thì trở thành bàn đạp.

Nhưng mà...

Đây là nơi quái quỷ nào.

Cuộc chạy nạn lớn sao?

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bốn phía, kiến trúc ở nơi này... Hoàn toàn coi nhẹ sức hút trái đất, kiến trúc ngổn ngang lộn xộn, phía trên còn có người di động...

Vách quan tài của Newton sắp không ép nổi nữa rồi!

Sơ Tranh bị ép đi theo đám người này một đường đi xuống, sau đó tiến vào một không gian thật lớn.

Sơ Tranh liếc nhìn lại, tất cả đều là người...

Quá đáng sợ!

"Đi vào trong!"

"Không được chắn ở cửa ra vào, nhanh lên, tất cả động tác nhanh lên một chút."

"Bên kia làm gì vậy! Đi vào bên trong hết đi, không nghe sao?"

Có người ở cửa vào duy trì trật tự, thấy ai đứng bất động là lập tức la hét lên.

Sơ Tranh ỷ vào thân thể nhỏ nhắn này, rất nhanh đi đến vị trí góc khuất, tìm tới một chỗ tương đối rộng rãi an toàn.

-

Nơi này vẫn là Trái Đất, nhưng là Trái Đất sau đột biến, mọi người đã không còn sinh sống ở trên mặt đất, mà là dưới mặt đất.

Trên mặt đất trải rộng khí độc, con người không cách nào sinh tồn được.

Nguyên chủ... Là người ngoài hành tinh.

Đúng, không sai, cô ấy không phải con người.

Nguyên chủ là công chúa của chủng tộc nào đó, thuộc tinh hệ nào đó.

Sau khi nguyên chủ thành niên, phải cùng anh chị của mình đứng trước một cuộc khảo nghiệm để kế thừa "Hoàng vị".

Mặc kệ nguyên chủ có muốn tham gia không, cô ấy đều phải tham gia.

Bằng không thì cô ấy sẽ phải đối mặt với những người vì thượng vị mà giết chết người khác.

Nội dung khảo nghiệm là ai có thể chiếm lấy một cái tinh cầu trong thời gian ngắn nhất.

Hai người một tinh cầu, nhưng cũng không phải là quan hệ hợp tác, mà là quan hệ cạnh tranh.

Ai chiếm được tinh cầu này trước, và chinh phục tinh cầu này trở lại hành tinh mẹ trước những người khác, chính là người thắng cuối cùng.

Mỗi tinh cầu đều đã trải qua chọn lựa, không có tinh cầu quá khác biệt.

Nhưng chẳng biết tại sao nguyên chủ lại rút được Trái Đất.

Người rút được giống với nguyên chủ là người chị thứ năm của cô ấy.

Ở chủng tộc của nguyên chủ, thứ như tình cảm không hề tồn tại.

Cho nên quan hệ của chị em bọn họ, vẻn vẹn chỉ dựa vào huyết thống để duy trì.

Trái Đất bị đánh dấu là tinh cầu tư nguyên, thế nhưng khi nguyên chủ trải qua mênh mông sông dài, đến tinh cầu này, mới phát hiện nơi này đã hoàn toàn thay đổi.

Nguyên chủ biết mình bị tính kế.

Mà càng làm cho nguyên chủ không kịp trở tay chính là, người chị gái kia của cô ấy, sẽ trực tiếp động thủ ngay từ lúc đầu.

Phi thuyền bị tập kích, nguyên chủ bị thương, trực tiếp mất trí nhớ.

Ngoại hình của nguyên chủ và con người không có gì khác biệt, cô ấy được người cứu được, sau đó có một đoạn thời gian sinh sống ở trong thành phố dưới mặt đất.

Nguyên chủ quen biết một chàng trai ở thành phố dưới đất.

Sau một thời gian tiếp xúc, nguyên chủ dần dần rõ ràng tình cảm của mình.

Cô ấy thích chàng trai kia.

Nhưng mà ngay lúc này, Ngũ tỷ của cô ấy phái người tìm tới, nguyên chủ không biết vì sao lại bị đuổi giết, chỉ có thể chạy trốn để bảo mệnh.

Trải qua thời gian dài như vậy, thế lực của Ngũ tỷ kia đã thẩm thấu rất sâu.

Mặc kệ nguyên chủ chạy trốn đến đâu, đều sẽ bị người khác phát hiện, sau đó dẫn tới kẻ đuổi giết.

Trong khi bị đuổi giết nguyên chủ mơ hồ nhớ lại một vài thứ, cô ấy nói cho chàng trai kia biết, những người này muốn xâm chiếm tinh cầu này.

Cô ấy vì để cho chàng trai kia sống sót ra ngoài, mà không tiếc bại lộ mình trong nguy hiểm.

Nhưng mà cô ấy không nghĩ tới chàng trai kia cuối cùng lại phản bội mình.

-

Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, chậm rãi thở ra một hơi.

Cô ngước mắt nhìn, nơi vừa rồi còn tính là khá rộng rãi, lúc này đã bị người khác chiếm gần hết, trong không khí là đủ loại hương vị trộn lẫn với nhau, cực kỳ khó ngửi.

Lối vào lúc nãy vừa tiến vào đã đóng lại, còn có người trông coi.

Những người kia mặc đồng phục thống nhất, trong tay cầm vũ khí khá tiên tiến, luôn không ngừng quát những người gây truyện phía trước.

Những người kia là thủ vệ của thành phố dưới đất.

Có thể gia nhập đội thủ vệ, ở thành phố dưới đất này, cũng tương tự như làm cán bộ trước kia vậy.

Thời gian bây giờ, là lúc nguyên chủ đã sinh sống ở thành phố dưới đất một đoạn thời gian.

Lần này phải tránh nạn là bởi vì cơ cấu vận hành của toàn bộ thành phố dưới đất xảy ra vấn đề, khí độc trên mặt đất có thể sẽ thẩm thấu xuống.

Sơ Tranh giương mắt nhìn ra phía ngoài.

Người người nhốn nháo, nam nữ già trẻ dồn dập nhét chung một chỗ.

"Có thấy Tiểu Bảo nhà tôi không?" Có người vừa chen vừa hô, thần sắc lo lắng.

"Bà chen cái gì!!" Mà có người giận dữ mắng mỏ, rất là bất mãn.

"Mẹ nó mày sờ chỗ nào đấy, muốn chết đúng không?" Có cô gái hung hãn mắng thanh niên hèn mọn bên cạnh.

"Đây là tao nhặt được, mày dựa vào cái gì mà nói là của mày?" Cũng có người vì một chút lợi ích mà dây dưa.

Sơ Tranh chỉ cảm thấy quá ồn ào.

Cô rụt rụt về phía sau, dựa vào đồ vật kim loại băng lãnh, mắt lạnh nhìn những người kia.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người ồn ào mệt mỏi dồn dập tìm nơi ngồi xuống.

Bởi vì nơi này nhỏ hẹp, vị trí góc khuất nơi Sơ Tranh ngồi, rất được hoan nghênh.

"Cút hết cho tao."

Một người đàn ông cả người đầy bắp thịt bước từ trong đám người tới, hung thần ác sát đuổi người.

Sơ Tranh dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, mắt lạnh nhìn anh ta, không lên tiếng.

Những người khác đại khái là thấy người đàn ông vạm vỡ, hung thần ác sát không dễ chọc, rất thức thời tránh ra.

"Con nhãi này còn không đi, chờ ông X mày à?" Ánh mắt tên cơ bắp rơi trên người Sơ Tranh, ngôn ngữ cực kỳ thô bạo, nhưng ánh mắt của anh ta cũng không có nhiều dục vọng, chỉ thuần túy muốn dọa Sơ Tranh đi mà thôi.

"Ở đây không viết tên anh."

Tên cơ bắp ngoài ý muốn khi Sơ Tranh không sợ mình, tròng mắt trừng lớn, rống một câu: "Cô muốn ăn đòn à?"

"Thử xem." Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng.

Tên cơ bắp cảm giác mình bị khiêu khích, lỗ mũi cũng lớn hơn không ít, xắn tay áo lên cao, khí thế hung hăng đi tới.

Tên cơ bắp vung quyền muốn đánh tới.

Sơ Tranh giơ tay, đầu ngón tay kẹp lấy mấy tấm ngân tệ.

Nắm đấm của tên cơ bắp bỗng nhiên dừng lại.

Nữ sinh cầm ngân tệ mặt mày lãnh đạm, giọng nói còn lạnh hơn: "Đừng phiền tôi."

Tên cơ bắp: "..."

Tên cơ bắp: "Đừng tưởng rằng cô có thể dùng tiền để vũ nhục tôi!"

Sơ Tranh lại lấy ra một nắm.

Tên cơ bắp: "..."

Như vậy thì miễn cưỡng để cô vũ nhục đi.

Tên cơ bắp rất không có cốt khí nhận lấy ngân tệ.

Bây giờ đã không dùng tiền giấy nữa, tiền tệ chủ yếu là một chuỗi chữ số, chứa bên trong thẻ căn cước của cư dân, lúc cần dùng, trực tiếp quét thẻ căn cước là được rồi.

Mà loại ngân tệ này là tiền tệ khan hiếm, bên trong nó ẩn chứa năng lượng, bình thường rất nhiều nơi đều phải dùng đến.

Tiền của đân cư ở thành phố dưới đất, đại đa số đều phải tích trữ để mua loại ngân tệ này, dùng để duy trì vận chuyển thiết bị sinh hoạt hàng ngày.

—— Rất nhiều thiết bị ở thành phố dưới đất, đều cần dùng năng lượng bên trong ngân tệ để duy trì vận chuyển.

Quy đổi một chút, năm tấm ngân tệ sẽ đủ cho một nhà ba người sinh hoạt trong một tháng.

Mà thường thường cư dân ở thành phố dưới đất, một tháng cũng chỉ có thể đổi được một ngân tệ.

Bởi vì thứ đồ chơi này thật sự rất khan hiếm, không phải bạn muốn đổi là có thể đổi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.