Lâu Hành bị người bao vây, rõ ràng cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách giải quyết vấn đề, sẽ gọi tới càng nhiều người của đội thủ vệ hơn, thậm chí là tổ hành động đặc biệt hắn từng chỉ huy.
Cho nên Lâu Hành không hạ thủ lưu tình nữa, bức lui người của đội thủ vệ, cưỡng chế Thanh Đại còn đứng trên sân khấu.
Gần đây Thanh Đại rất hot ở khu hai, trong đội thủ vệ đều có không ít người thích ả.
Thấy Thanh Đại bị áp chế, bọn họ đều ngừng lại.
"Trưởng quan Lâu, anh đừng phạm sai lầm nữa!"
"Trưởng quan Lâu, anh đừng khư khư cố chấp nữa, ở đây đều là người mình, anh theo chúng tôi trở về, chuyện này còn có đường cứu vãn."
Một người lại một người đến khuyên.
Đáng tiếc Lâu Hành cũng không mắc mưu, hắn áp chế Thanh Đại, nhanh chóng lui về phía sau.
Ngay lúc đội thủ vệ muốn đuổi theo, ném ra một viên đạn khói.
Hiển nhiên Lâu Hành cũng không phải người thường, ánh mắt hắn trầm lãnh nhìn ả, nhất thời Thanh Đại đoán không ra người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì.
So với những người khác, người đàn ông này bất kể là bộ dáng, hay là thân thủ, dường như đều rất xuất sắc...
Người này ngược lại không tồi.
So với mấy người kia càng cảnh đẹp ý vui hơn lắm.
Nếu tự động đưa đến cửa, vậy đừng trách ả không khách khí.
"Tại sao người của đội thủ vệ lại đuổi theo anh vậy?" Thanh Đại không sợ hãi, cũng không tức giận, ngược lại tò mò hỏi.
"Không phải chuyện của cô, bớt hỏi đi." Tầm mắt Lâu Hành quét qua bên ngoài, đề phòng có người đuổi theo.
Có thể là cảm thấy mình áp chế người ta, còn hung dữ như vậy không tốt lắm, Lâu Hành lại nói chậm lại: "Cô đi hướng này là có thể trở về."
Lâu Hành chỉ cho Thanh Đại một con đường, sau đó rời đi theo một hướng khác.
Mặc kệ cô gái này có quan hệ gì với người kia, bây giờ hắn cũng không có thời gian quan tâm.
Những người đó rất nhanh sẽ lục soát đến đây.
"Tôi cho anh đi rồi sao?"
Âm thanh yêu kiều của Thanh Đại từ phía sau truyền đến.
Cô gái phía sau cười đến tùy ý: "Bây giờ tôi đang rất tức giận đó."
Cảm giác nguy cơ đang không ngừng dâng lên trong lòng Lâu Hành, người này...
Cảm giác mà cô gái cứu hắn mang đến là lạnh, lạnh đến bình tĩnh.
Không có gợn sóng, nhưng cũng không có nguy hiểm.
Cô là kiểu lạnh lùng không để ý đến gì cả.
Còn cô gái trước mặt này không giống, nhìn tươi cười diễm lệ, nhưng cảm giác mang đến cho người ta lại giống như rắn độc có thể cắn người bất cứ lúc nào.
Da đầu Lâu Hành tê dại một trận, cảm giác như thế này, lúc hắn đối mặt với mấy tên du côn phạm tội cũng chưa từng có qua.
Thân ảnh của Thanh Đại bên kia chợt lóe lên, người trước mắt Lâu Hành biến mất, giây tiếp theo ả đã xuất hiện trước mặt hắn.
Thân thể của Lâu Hành phản ứng nhanh hơn não, né qua bên cạnh ngay trước khi Thanh Đại công kích hắn.
Rầm——
Lâu Hành đụng vào đồ vật bên cạnh, âm thanh vang lên trong nơi hẻo lánh không người phá lệ rõ ràng.
Thanh Đại gập ngón tay thành trảo, đánh thẳng vào vị trí yết hầu hắn.
Mắt thấy sắp bắt được đối phương, cánh tay của Thanh Đại đột nhiên ngừng lại, tiếp đó cả người bị văng ra sau, rơi xuống cách đó mấy mét.
Thanh Đại nắm tay thành nắm đấm, đưa cánh tay ngang trước người, nhìn qua một phương hướng.
Dưới ánh sáng tối tăm, cô gái ăn mặc đơn giản chậm rãi đi qua, một tay đút trong túi, một tay tùy ý rũ xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ trên quần như có như không.
"Quả nhiên là cô." Thanh Đại cười lạnh, trong mắt đẹp cất giấu mũi dao lạnh lẽo sắc bén: "Em gái tốt của chị, phá hư chuyện tốt của chị, bây giờ còn dám xuất hiện!"
Sơ Tranh không đếm xỉa đến Thanh Đại, đi đến bên cạnh Lâu Hành, âm thanh trong trẻo lạnh lùng rơi xuống: "Không sao chứ?"
Trong lòng Lâu Hành kinh ngạc vì Sơ Tranh xuất hiện ở đây, hắn chậm rãi lắc đầu: "Tôi không sao."
Thanh Đại không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì ả còn có thể cảm giác được sức kéo trên cánh tay.
"Hóa ra em gái biết anh ta à." Thanh Đại cười nói: "Sao không nói sớm, chị sẽ không tranh cướp với em gái đâu."
Đáp lại Thanh Đại chính là sức kéo trên cánh tay đột nhiên gia tăng, cả người ả bị ép về phía trước, đập lên trên tường.
Đồng tử Thanh Đại co rụt lại, dùng chân đạp lên trên tường, sau đó lộn một vòng, rơi xuống đất.
Nhưng mà lực đạo kia cũng không biến mất, Thanh Đại bị túm đến lảo đảo.
Sắc mặt Thanh Đại xanh mét.
Rốt cuộc là thứ gì...
Đáy lòng ả quét ngang, dự định trực tiếp vận dụng thiên phú của chủng tộc, nghiêm túc đánh với Sơ Tranh một trận, nếu có thể giết cô ở đây, vậy thì không còn gì tốt hơn.
Thanh Đại tính toán thì hay lắm, đáng tiếc Sơ Tranh cũng không cho ả cơ hội này.
Thanh Đại còn chưa kịp vận dụng lực lượng, thì đã trực tiếp bị Sơ Tranh ấn nằm xuống đất.
Đánh người phải đánh cho sớm.
Đợi người ta tính kế xong mới đánh, đó không phải là đồ ngu sao?
Không công bằng?
Ta tính toán tương đối nhanh, trách ta sao?
-
Đến lúc Thanh Đại quỳ rạp trên mặt đất cũng không thể tin được, cô lại trở nên lợi hại như vậy.
Thanh Đại cắn răng: "Sao cô không chết?"
Sơ Tranh: "Tôi mạng lớn."
Thanh Đại: "..."
Mạng lớn...
Chịu công kích như vậy mà cô vẫn không chết...
Quả thật là mạng lớn.
Sơ Tranh từ trên cao nhìn xuống Thanh Đại, không nặng không nhẹ nhấn rõ từng chữ: "Không thể giết cô, thật đáng tiếc."
Thanh Đại: "???"
Tuy rằng không thể làm... Người tốt, nhưng mà có thể để lại chút kỷ niệm.
Ở nơi hẻo lánh không người, bỗng nhiên phát ra một tiếng gào thảm thiết.
-
Sơ Tranh và Lâu Hành cùng nhau rời khỏi ngõ nhỏ u ám, ánh mắt Lâu Hành thỉnh thoảng dừng lại trên người cô.
Trước kia chỉ cảm thấy cô ra tay hào phóng, chắc là thiên kim nhà đại nhân vật nào đó của khu hai hoặc khu một, không nghĩ tới lúc động thủ, cũng lợi hại như vậy.
"Người kia là chị của cô?"
"Tính theo quan hệ huyết thống thì là thế." Trừ bỏ điểm này, giữa bọn họ kỳ thật cũng không còn quan hệ gì khác, đương nhiên cũng không còn cách nào cả, ai bảo chủng tộc của bọn họ chính là như vậy chứ.
Lâu Hành nói: "Cô ta hơi kỳ quái."
Sơ Tranh dừng bước nửa giây, sau đó điềm nhiên như không hỏi: "Chỗ nào kỳ quái?"
Thanh Đại còn chưa kịp dùng lực lượng của chủng tộc, chắc thẻ người tốt không phát hiện ra đâu nhỉ?
Chắc chắn chưa phát hiện!
Đừng tự mình dọa mình!
Lâu Hành lắc đầu, không trả lời.
Lâu Hành đổi đề tài khác: "Sao cô lại xuất hiện ở chỗ đó?"
"Xem biểu diễn, trùng hợp trông thấy anh." Sơ Tranh quay đầu, tuy rằng đã biết đáp án, nhưng vẫn không từ bỏ ý định hỏi: "Tôi vừa cứu anh, không phải anh nên cảm ơn tôi sao?"