Sơ Tranh nói ra câu nói kia, rất nhanh lọt vào báo ứng.
Cô cũng bị truy nã toàn thành.
Không chỉ có cô, còn có Thanh Đại và ông chủ Giả.
Đội thủ vệ và tổ hành động đặc biệt phong tỏa khu một và khu hai, hoàn toàn không cho phép người ra vào.
Bất cứ người khả nghi nào cũng không thả đi, bây giờ thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Thanh Đại không biết làm sao mà rời khỏi khu phong tỏa, rất nhanh liền triệu tập không ít người bị ký sinh ở bên ngoài, bắt đầu phát động công kích đối với khu hai.
Trong những người này còn có rất nhiều thủ vệ, nên có vũ khí cũng không thành vấn đề.
Chiến tranh tới không chút dấu hiệu báo trước, dân chúng bình thường ở khu hai, rất nhiều đều không biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, thì người đã đổ xuống.
Hạ Tiến mở ra một khu tạm trú cấp bách, cho dân chúng bình thường ở khu hai rút lui.
Vốn cho rằng đây đã là chuyện bết bát nhất, nhưng càng hỏng bét hơn chính là, ông chủ Giả bên kia cũng không an phận, lại còn muốn trực tiếp "ép thoái vị", Thanh Đại và ông chủ Giả không liên thủ, nhưng chuyện làm ra lại cực kỳ ăn ý.
Ngày hôm nay ông đánh chỗ này, sáng mai tôi đánh chỗ đó.
Một mình Hạ Tiến, phải ứng phó với công kích đến từ hai nhóm người, tâm lực lao lực quá độ.
"Nguồn năng lượng tinh ở chỗ Sơ Tranh kia, bọn họ công kích chúng ta làm gì!"
Có cao tầng không chịu được, nổi bão ngay trong buổi họp.
Hạ Tiến: "..."
Mặc dù cảm thấy lời nói này không phù hợp lắm, nhưng đáy lòng ông ta tán đồng.
Nguồn năng lượng tinh ở trong tay Sơ Tranh, bọn họ không đi tìm Sơ Tranh, lại đến công kích bọn họ, cũng không biết nghĩ thế nào.
Chẳng lẽ công kích bọn họ, là có thể lấy được nguồn năng lượng tinh sao?
"Hạ tiên sinh, ngài mau cho ra một cách giải quyết đi!!"
Hạ Tiến sắc mặt nặng nề, bây giờ ông ta có thể có cách nào.
"Mất đi nguồn năng lượng tinh, thành phố dưới đất còn có thể kiên trì bao lâu?"
"Dựa theo lượng dự trữ, bình thường nhiều nhất nửa tháng." Có người trả lời: "Nhưng theo tình huống bây giờ, tiêu hao rất lớn, nhiều nhất là mười ngày, tất cả thiết bị ở thành phố dưới đất sẽ mất đi tác dụng."
"..."
Lời này vừa nói ra, phòng họp mới vừa rồi còn ầm ĩ, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Mười ngày...
Nếu như không tìm được nguồn năng lượng tinh về, mười ngày sau, khí độc trên mặt đất sẽ thổi vào.
Không cần ông chủ Giả và Thanh Đại làm gì, chính bọn họ đều sẽ diệt vong.
-
Trước đó ông chủ Giả đàm phán với Hạ Tiến không thành.
Hạ Tiến phải có trách nhiệm với toàn bộ thành phố dưới đất, không chịu hợp tác với ông ta.
Nhưng có một vài chuyện, nhất định phải có quyền hạn cao hơn mới có thể làm được.
Thanh Đại phát động công kích, cho ông chủ Giả một thời cơ rất tốt.
Hơn nữa như thế còn có thể ép bọn người Hạ Tiến đi tìm Sơ Tranh, ông ta chỉ cần làm chim sẻ núp đằng sau...
Bây giờ ông chủ Giả không thể trở về nơi ở trước kia, nên tìm tạm một nơi ở.
Ông ta vừa bàn bạc chuyện kế tiếp với thuộc hạ, vừa đi vào bên trong.
Vừa bước vào bên trong, liền phát hiện bên trong có người.
Bước chân của ông chủ Giả bỗng nhiên ngừng lại, híp mắt nhìn về phía ghế sofa.
Hai tay bà chủ Giả thả trước người, sắc mặt tái nhợt ngồi đó.
Ngồi ở một bên khác là một cô gái, cô đang bưng một ly trà uống, mặt mày bị sương khói bay lên làm mờ đi, có chút mơ hồ.
Cô lại còn dám chạy tới nơi này...
Nghĩ đến nguồn năng lượng tinh ở trong tay cô, đáy lòng ông chủ Giả nhịn không được tuôn ra một chút kích động.
Nhưng điểm kích động ấy rất nhanh bị ông chủ Giả ép về.
Cô gái này... Khó đối phó.
Ngồi đối diện cô là một người đàn ông, ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp như tùng, sắc mặt tuấn mỹ, khí chất nghiêm túc trầm lãnh, cho người ta một loại cảm giác lạnh thấu xương.
... Đều là người quen.
Ông chủ Giả dùng ánh mắt trấn an bà chủ Giả, trước tiên chào hỏi người đàn ông: "Lâu tiên sinh, đã lâu không gặp."
Cánh môi Lâu Hành khẽ mở: "Ông chủ Giả, chỉ sợ ông không muốn nhìn thấy tôi."
Ông chủ Giả: "..."
Ông chủ Giả nghe hiểu lời ngầm của Lâu Hành, xem ra hắn đã biết rồi.
Ánh mắt ông chủ Giả dao động qua lại trên người Sơ Tranh và Lâu Hành, giống như cười mà không phải cười hỏi: "Không biết hai vị đến chỗ tôi, cưỡng ép bắt vợ tôi, là muốn làm gì?"
Nguồn năng lượng tinh ở trong tay cô, bây giờ cô lại chạy đến địa bàn của mình...
Ông chủ Giả quả thực đoán không ra Sơ Tranh tới làm gì.
Sơ Tranh chậm rãi đặt chén trà xuống: "Hỏi ông chút chuyện."
Ông chủ Giả: "Sơ Tranh tiểu thư, lần trước cũng coi như tôi đã giúp cô. Vợ tôi từ đầu đến cuối đều đối đãi với cô như khách quý, cô đáp lại tôi và vợ tôi như thế này sao?"
Tầm mắt Sơ Tranh hơi nhấc lên, đảo qua bà chủ Giả: "Cho nên tôi không làm gì bà ta cả."
Bà chủ Giả trừ sắc mặt hơi tái nhợt, thì cũng không bị bất cứ thương tổn gì.
Sơ Tranh cũng không muốn dọa bà ta, là bà ta tự dọa mình, chuyện này cũng có thể trách cô sao?
"Có chuyện gì thì chúng ta giải quyết riêng, đừng làm liên luỵ đến vợ tôi." Ông chủ Giả xuất ra trách nhiệm của đàn ông.
Sơ Tranh hơi trầm mặc, ra hiệu ông chủ Giả có thể đi qua.
Ông chủ Giả lập tức đứng dậy, bước mấy bước đi đến bên cạnh bà chủ Giả.
"Không sao chứ?"
Bà chủ Giả lắc đầu, bà ta chỉ bị hù dọa, đám người này không làm gì bà ta cả.
Ông chủ Giả kéo bà chủ Giả ra phía sau: "Cô muốn hỏi gì?"
"Là ông sai khiến kẻ đi trộm bản đồ?"
Con ngươi ông chủ Giả nhíu lại, ánh mắt lướt qua Lâu Hành, cuối cùng rất phóng khoáng thừa nhận: "Là tôi."
Sơ Tranh: "Chuyện sau đó, cũng là ông làm ra?"
Ông chủ Giả: "Tôi chỉ bảo hắn đi trộm bản đồ, chuyện sau đó, tôi không biết rõ."
Chuyện Lâu Hành bị truy nã, ông ta cũng rất bất ngờ.
Bởi vì việc này không nằm trong kế hoạch.
Giọng nói của ông chủ Giả hơi dừng lại: "Nhưng có lẽ tôi biết là ai làm."
Sơ Tranh: "Ai?"
Ông chủ Giả: "Khâu Khải."
Sơ Tranh không biết người này, cho nên cô đưa mắt nhìn về phía Lâu Hành.
Lâu Hành tất nhiên biết người này, khi hắn vẫn đang làm quan chấp hành, Khâu Khải này cũng giống như Tả Cửu, là tổ trưởng của một tổ nhỏ.
Tả Cửu người này dã tâm hiện ra trên mặt, nhưng Khâu Khải thì không giống, nhìn qua là một người rất hiền hoà, trên thực tế bụng dạ cực sâu.
Ông chủ Giả: "Nếu như không có Khâu Khải giúp, tôi căn bản không lấy được bản đồ."
-
Sơ Tranh chính là tới để hỏi chuyện này, có được đáp án, Sơ Tranh lập tức muốn đi.
Ông chủ Giả gọi cô lại: "Sơ Tranh tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện không."
"Đá Vũ Trụ tôi không thể cho ông."
Không đợi ông chủ Giả nói chuyện, Sơ Tranh đã trực tiếp một ngụm bác bỏ.
Ông chủ Giả: "..."
Ông chủ Giả không cam tâm: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, chỉ cần chúng tôi tìm được nơi thích hợp, khối nguồn năng lượng tinh kia cô có thể lấy đi."
Sơ Tranh không rõ ý vị liếc ông ta một cái, chậm rãi nói: "Lấy kỹ thuật của các ông bây giờ, ít nhất phải vào đời thứ mười sau ông mới có thể đến được một viên tinh cầu có thể ở lại, lúc ấy ông đã sớm chết, có ý nghĩa gì không?"
Ông chủ Giả: "..."
Không biết ông chủ Giả bị câu nói của Sơ Tranh làm kinh sợ, hay là thế nào, cũng không tiếp tục ngăn cản bọn họ nữa.
-
Mãi đến khi đi ra rất xa, Lâu Hành mới hỏi một câu: "Lời cô vừa nói là thật sao?"
Sơ Tranh: "Cái gì?"
Lâu Hành: "Phải thật lâu mới có thể đến được tinh cầu có thể ở lại?"
"Đúng vậy." Sơ Tranh nói: "Nơi phù hợp với điều kiện sinh tồn của nhân loại các anh, cách nơi này rất xa. Hơn nữa trên tinh cầu kia có sinh mệnh, nhân loại tùy tiện đi qua chính là xâm lấn, sẽ bị đánh."