Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1672: Thiên tuế đại nhân (24)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đại hỏa cháy rất lớn, con người cơ hồ không cách nào tới gần được.

"Công chúa còn ở bên trong." Ngoài điện có người kêu khóc: "Cứu công chúa, mau cứu công chúa!"

Khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa đốt cháy khắp nơi, người áp quá gần, cảm giác như làn da cũng đang cháy xèo xèo.

Cung điện làm bằng gỗ, bên trong còn có rất nhiều trang sức dễ cháy, tốc độ bốc cháy kia không cần nghĩ cũng biết, bây giờ người cũng không dám đi vào bên trong.

Ân Thận thử cho người đi vào, nhưng đáng tiếc lửa quá lớn, căn bản không có cách nào đi vào.

Tốc độ dập lửa của bọn họ bây giờ, căn bản chính là hạt cát trong sa mạc, ngay cả một góc cũng không dập được.

Sắc mặt Ân Thận càng ngày càng nặng.

Ngay cả Hoàng đế cũng run rẩy chạy tới.

"Thường Hoan, Thường Hoan đâu?"

"Công chúa... Công chúa còn ở bên trong." Cung nữ khóc không thành tiếng: "Bệ hạ, mau cứu công chúa."

Hoàng đế giận dữ mắng: "Các ngươi đang làm gì thế hả, đi vào cứu Thường Hoan, đi hết cho ta!!"

Đám người: "..."

Lửa lớn như vậy, làm sao cứu được?

Hoàng đế đưa mắt về phía Ân Thận: "Ân tổng quản, ngươi mau nghĩ cách đi."

Bây giờ Ân Thận có thể có cách nào, vừa rồi phái người đi vào, nhưng người vào vẫn không hề thấy ra, những người còn lại căn bản không vào được.

Hoàng đế nổi giận, cho người đi vào cứu người.

Cho dù là những người có công phu kia, cuối cùng đều bị đại hỏa bức về.

"Bệ hạ, không được..."

"Cái gì mà không được, các ngươi đang nói lung tung gì đấy?" Hoàng đế đá một cước vào người người kia, tức giận đến mức không để ý hình tượng giận dữ mắng: "Nghĩ cách cho ta, nếu Thường Hoan có chuyện bất trắc, các ngươi cũng đừng nghĩ tốt hơn."

Đám người: "..."

Hoàng đế gầm thét: "Ân Thận!"

Ân Thận sắc mặt nặng nề đi qua: "Bệ hạ."

"Ngươi nghĩ cách cho ta, ngươi mau nghĩ cách đi, Thường Hoan ở bên trong chắc chắn rất sợ hãi, ngươi cứu nó ra, có nghe thấy không, trẫm ra lệnh cho ngươi cứu Thường Hoan ra!"

"Bệ hạ, lửa quá lớn..."

Người đi vào cũng không ra được.

"Ta có thể cứu nàng."

Thanh âm đột ngột truyền đến từ phía sau.

Hoàng đế đột nhiên xoay người, nhìn thấy thiếu nữ chẳng biết đã đứng ở phía sau lúc nào.

Ông ta nhớ kỹ thiếu nữ này.

Chuyện của Hứa Kiêu Vi lần trước, cô đến làm nhân chứng.

Ân Thận trông thấy Sơ Tranh, mi tâm cuồng loạn một trận, sao cô lại tới nơi này!

Không phải đã cho người trông coi cô rồi sao?!

Những người kia làm ăn kiểu gì vậy.

"Vậy ngươi mau cứu đi." Hoàng đế phản ứng nhanh hơn Ân Thận, cũng mặc kệ người này vì sao lại ở đây: "Mau cứu Thường Hoan ra, ngươi muốn gì, trẫm cũng đồng ý với ngươi."

"Nàng tới làm gì?" Ân Thận hạ giọng.

Sơ Tranh không để ý tới Ân Thận, nhìn qua Hoàng đế, gằn từng chữ mà nói: "Ta muốn bệ hạ xá ta vô tội."

"Vô tội, vô tội, chỉ cần ngươi cứu Thường Hoan ra, cái gì cũng được." Hoàng đế mặt mũi tràn đầy gấp gáp, bây giờ chỉ một lòng muốn cứu công chúa Thường Hoan.

Sơ Tranh nhìn về phía cung điện đang bốc cháy: "Bệ hạ vẫn nên nghe một chút sẽ dễ quyết định hơn."

Hoàng đế giọng điệu lo lắng: "Trẫm nói, chỉ cần ngươi cứu Thường Hoan ra..."

"Bệ hạ, vì không để lãng phí thời gian, đề nghị ngươi nghe ta nói trước, như thế thì công chúa Thường Hoan cũng có thể chịu ít đau khổ hơn một chút." Giọng điệu của Sơ Tranh không nóng không vội, trong ngọn lửa cháy hừng hực kia, lộ ra thanh lãnh bình tĩnh, giống như có thể dập tắt cháy bỏng trong đáy lòng mọi người.

Hoàng đế không tự chủ được bình tĩnh lại.

-

Ân Thận cũng không định để Sơ Tranh bại lộ trước mặt Hoàng đế, nhưng hắn không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ chủ động nói cho Hoàng đế biết.

Năm năm trước, Hoàng đế tự mình hạ lệnh, Quý gia bị chém đầu cả nhà.

Bây giờ Quý gia có một người sống...

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, như việc không liên quan đến mình nhìn về phía đại hỏa nơi xa, vô tình nhắc nhở Hoàng đế: "Bệ hạ cân nhắc càng lâu, công chúa Thường Hoan càng nguy hiểm hơn."

"Ngươi thật sự có thể cứu Thường Hoan?"

Giọng điệu Sơ Tranh thản nhiên: "Nếu như bệ hạ còn có những biện pháp khác, thì cũng có thể không tin ta."

"Được, trẫm đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi có thể cứu Thường Hoan ra, trẫm sẽ xá ngươi vô tội." Giọng nói của Hoàng đế ngừng lại: "Nhưng mà, nếu ngươi không cứu được Thường Hoan ra, thì trẫm muốn đầu của ngươi!"

Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn đầu ta?

Làm như đầu ta dễ lấy lắm ấy!

Nếu không phải sợ thẻ người tốt khó xử không dễ xử lý, thì ta mới không bàn điều kiện với ngươi đâu.

"Nàng đừng làm ẩu." Ân Thận giữ chặt Sơ Tranh: "Lửa này..."

"Không đả thương được ta." Trong câu từ của Sơ Tranh tràn đầy tự tin.

"Nàng..."

Ánh mắt Sơ Tranh nhìn hắn chăm chú: "Chàng nên tin tưởng ta, Ân Thận."

Ân Thận đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, chỉ một nháy như vậy mắt, lại phảng phất như nhìn thấy những thứ khác trong đáy mắt cô.

Hình ảnh mơ hồ chợt lóe lên, giống như đang nhắc nhở hắn, tin tưởng cô.

"Ta không sao." Giọng nói của Sơ Tranh hơi thấp, giống như đang giải thích với hắn, lại giống như trấn an: "Ta rất lợi hại."

Sơ Tranh tránh khỏi Ân Thận, quay người đi vào trong cung điện đang bốc cháy.

Thân ảnh của cô bị lửa lớn bao phủ, ngực Ân Thận bỗng nhiên trì trệ, hô hấp cũng trở nên khó khăn, chân bỗng nhiên đuổi theo về phía bên kia.

"Đại nhân, nguy hiểm, ngài đừng đi qua."

Ân Thận bị người chặn lại.

Ân Thận trơ mắt nhìn bóng người tinh tế kia bị ngọn lửa nuốt chửng.

—— Chàng nên tin tưởng ta, Ân Thận.

-

Trong cung điện bị cháy gần hết, một chút kiến trúc trên đỉnh chóp bắt đầu rơi xuống.

Nơi Sơ Tranh đi qua, những ngọn lửa đó giống như bị thứ gì ngăn chặn, tách ra hai bên.

Đợi cô đi qua, lại cấp tốc khép lại, ở sau lưng cô cháy đến giương nanh múa vuốt.

Sơ Tranh rất nhanh tìm thấy công chúa Thường Hoan đã ngất đi trong góc.

Xung quanh công chúa Thường Hoan đều có lửa, nhưng chính là không cháy sang phía bên nàng, giống như có thứ gì đó bảo vệ nàng.

Trong không khí có ngân mang lấp lóe, khi Sơ Tranh đi qua, cấp tốc lui khỏi quanh người công chúa Thường Hoan, bám vào vạt áo Sơ Tranh, trở lại trên cổ tay cô.

Sơ Tranh đi qua kéo công chúa Thường Hoan lên.

Công chúa Thường Hoan vẫn chưa hoàn toàn ngất đi, cảm giác được động tĩnh, nàng cố gắng mở mắt ra, mơ mơ màng màng hỏi: "Ta chết rồi sao?"

"Chết rồi."

"..."

Sơ Tranh xem công chúa Thường Hoan như bao tải mà nâng lên, mang nàng đi ra ngoài.

"Ta chết rồi vì sao còn cảm thấy rất nóng." Công chúa Thường Hoan nói thầm: "Ngươi là Hắc Bạch Vô Thường sao?"

Sơ Tranh: "..."

Ngươi đã sắp chết đến nơi còn không thể yên tĩnh một lát sao!

"Tỷ tỷ... Vì sao ta lại nghe thấy giọng nói của tỷ tỷ, tỷ cũng đã chết sao?"

"..."

Ngươi mới chết!

Sơ Tranh không thèm để ý đến nàng, khiêng nàng ra ngoài.

Hoàng đế ở bên ngoài lo lắng chờ lấy, nhìn thấy có người đi ra từ trong đại hỏa, con ngươi ông ta hơi co rụt lại.

Ông ta còn chưa đi qua, bên cạnh đã có một cái bóng nhanh hơn ông ta một bước.

Hoàng đế chậm nửa bước theo tới: "Thường Hoan, Thường Hoan..."

Công chúa Thường Hoan bị đặt dưới đất, Hoàng đế không quản nổi Sơ Tranh, vừa hô ngự y, vừa gọi tên công chúa Thường Hoan.

Công chúa Thường Hoan chỉ bị khói hun ngất đi, cũng không có gì đáng ngại.

Biểu cảm của Ân Thận khó coi: "Nàng có biết nàng đi vào nguy hiểm thế nào không?"

Vừa rồi hắn ở bên ngoài, cảm giác như trái tim mình đang treo giữa không trung, lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Sơ Tranh: "Không phải ta rất tốt đấy sao."

Trên người Sơ Tranh không có nửa điểm dấu vết bị bỏng, còn hoàn hảo mang công chúa Thường Hoan ra, người bình thường cũng không có bản lĩnh lớn như vậy.

"Cho dù nàng có nắm chắc, thì cũng không nên lỗ mãng như thế."

"Ồ." Sơ Tranh hất cằm về phía công chúa Thường Hoan bên kia: "Vậy thì chờ vào nhặt xác cho nàng?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.