"Không cho phép tiếp tục làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Biểu cảm của Ân Thận vẫn rất âm u.
Hắn cho là cảm giác của mình đối với Sơ Tranh chỉ là một loại chiếm hữu, nhưng vừa rồi Ân Thận cảm thấy tình cảm của mình đối với cô phức tạp hơn nhiều...
Hắn thậm chí không muốn nhìn thấy cô có một chút thương tổn nào.
Sau khi Ân Thận trải qua nhiều chuyện như vậy, đã hiểu rõ một chuyện, thứ mình thích phải nắm chặt trong tay, như thế mới có cảm giác an toàn.
Đối với Sơ Tranh, hắn không biết tại sao mình lại nhìn cô với con mắt khác, nhưng nếu đáy lòng đã muốn, vậy thì phải có được cô, không kể dùng bất cứ thủ đoạn gì.
Nhưng bây giờ...
Đầu ngón tay Ân Thận khẽ run, liên đới trái tim cũng co rút đau đớn.
Sơ Tranh ngước mắt, ánh mắt lãnh đạm, vốn muốn nói "chàng dựa vào cái gì mà quản ta", đối đầu với ánh mắt Ân Thận, câu nói kia dừng lại bên miệng, quấn một vòng ở đầu lưỡi, cuối cùng nuốt trở vào.
Mẹ!
Ánh mắt Ân Thận có chút nặng nề kiềm chế, cô nhìn vào không thoải mái lắm.
Sơ Tranh quay đầu ra, nói một tiếng: "Ta biết rồi."
[Truyện được đăng duy nhất trên wattpad của @Halantamnhien, đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng editor!]
-
"Phụ hoàng?"
Công chúa Thường Hoan tỉnh lại trong sự nỗ lực của mọi người, đầu tiên là mơ hồ, sau đó ôm Hoàng đế gào khóc một trận.
Nàng thật sự suýt bị hù chết, xém chút cho là mình không ra được.
Hoàng đế đau lòng không chịu được, mau chóng cho người sắp xếp cẩn thận cho công chúa Thường Hoan.
Công chúa Thường Hoan khóc một trận, dần dần trở lại bình thường.
"Trước đó hình như con nghe thấy giọng nói của tỷ tỷ..."
Hoàng đế kinh dị: "Tỷ tỷ nào?"
Trong cung cũng có không ít công chúa chết yểu, ngay trước Thường Hoan cũng có mấy người.
Hoàng đế lo lắng Thường Hoan trông thấy thứ gì đó không sạch sẽ, cho nên phản ứng mới kỳ quái như thế.
Ánh mắt công chúa Thường Hoan vượt qua Hoàng đế, trông thấy thiếu nữ đứng chung một chỗ với Ân Thận, nàng lập tức hưng phấn kêu một tiếng: "Tỷ tỷ."
Hoàng đế theo ánh mắt công chúa Thường Hoan nhìn sang, vừa vặn đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.
Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua một cái, rơi trên người công chúa Thường Hoan, hơi gật đầu.
"Tỷ tỷ, là tỷ cứu ta sao?"
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Công chúa Thường Hoan còn nhớ rõ mình nghe thấy giọng của Sơ Tranh.
Nếu không phải bị Hoàng đế ấn lấy, thì bây giờ công chúa Thường Hoan đại khái đã muốn nhảy xuống, ôm Sơ Tranh xoay một vòng rồi.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ... 】
Còn tốt, không phải bạch nhãn lang, không phí công cứu.
Lại thêm một trận lửa nữa thì tốt.
"Bệ hạ, có phải nên làm tròn lời hứa rồi không?" Sơ Tranh lên tiếng nhắc nhở Hoàng đế.
Hoàng đế nhíu mày nhìn cô, vừa muốn nói chuyện, công chúa Thường Hoan lập tức hỏi: "Lời hứa gì? Phụ hoàng, người đồng ý với tỷ tỷ cái gì rồi?"
Hoàng đế: "..."
Hô loạn cái gì hả!
Sao ta không biết ta còn có một đứa con gái như vậy chứ!
Ân Thận ở bên cạnh đáp: "Bệ hạ đồng ý với Sơ Tranh cô nương, cứu công chúa ra, liền đặc xá cho Sơ Tranh cô nương vô tội."
Công chúa Thường Hoan ngơ ngác: "Vì sao lại vô tội? Tỷ tỷ làm gì rồi?"
Công chúa Thường Hoan chưa từng nghe về lời đồn bên ngoài, tự nhiên không biết.
Chờ công chúa Thường Hoan biết rõ ràng, đầu tiên là trầm mặc một hồi, sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì kéo cánh tay Hoàng đế lắc: "Vậy tỷ tỷ đã cứu con, phụ hoàng người phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn."
Hoàng đế: "..."
Ông ta cũng không nói không tuân thủ hứa hẹn mà!
Hoàng đế bảo Ân Thận viết thay một phần thánh chỉ.
Có phần thánh chỉ này, người bên ngoài trừ khiếp sợ kinh ngạc, cũng không có cách nào khác.
Chẳng lẽ bọn họ chống lại ý chỉ của bệ hạ sao?
Mặc dù có người hoài nghi tính thật giả của thánh chỉ này...
Nhưng Hoàng đế đột nhiên lên tảo triều một lần, chính miệng chứng minh tính chân thực của thánh chỉ, lần này tất cả tiếng nghi ngờ đều biến mất.
-
Ân Thận hạ triều trở về, đi vào liền thấy Sơ Tranh nằm trên ghế xích đu trong đình viện, tia sáng vừa vặn, người trên ghế xích đu giống như một sự tồn tại ấm áp nhất trên thế gian này, hắn chỉ cần nhìn một chút, là thể xác tinh thần đều rất ấm áp.
Hắn đi ra ngoài thì tâm trạng bắt đầu chậm rãi rơi xuống đất.
Nơi này hắn đã bố trí không ít người, chỉ thiếu ba tầng trong ba tầng ngoài, chỉ sợ cô chạy.
Nhưng mà khoảng thời gian này dường như cô không có ý tứ này, yên lặng đợi ở chỗ này.
Ân Thận đi qua, trực tiếp cúi người hôn lên trán Sơ Tranh một cái: "Ta về rồi."
Nơi này trước kia chỉ là một cung điện băng lãnh, chỉ để nghỉ ngơi, bây giờ hắn cảm thấy nơi này đã có nhân khí.
Sơ Tranh chống đỡ thân thể ngồi dậy: "Chuyện tẩm cung của công chúa Thường Hoan bốc cháy đã điều tra xong rồi?"
Ân Thận ngồi xuống bên cạnh: "Ừ, có người xâm nhập vào cung, thừa dịp công chúa nghỉ trưa mà đốt lửa."
Sơ Tranh: "Lửa kia đốt quá nhanh rồi."
Cho dù trong cung điện toàn là vật dễ cháy, nhưng trong nháy mắt đốt thành thế kia, nhìn thế nào cũng thấy có chất dẫn cháy.
Ân Thận: "Đúng là hơi nhanh, nhưng cháy quá triệt để, không tra ra được gì cả."
Vốn cũng không liên quan quá nhiều đến cô, Sơ Tranh hỏi hai câu liền không hỏi nữa.
Lần sau còn có chuyện tốt như vậy, xin cứ gọi cô.
Quét thẻ không thể ngừng.
Sơ Tranh cảm thấy mình có thể mua chuyện xấu...
【 Tiểu tỷ tỷ cô có thể làm người được không. 】 Vương Giả kịp thời cắt ngang ý nghĩ phát rồ của Sơ Tranh.
"Ta mang cho nàng thứ này." Ân Thận lấy từ trong tay áo ra một cái hộp, đưa cho Sơ Tranh.
"Cái gì?" Ta không thiếu tiền, cảm ơn. Tặng quà xin tặng chính chàng, những thứ khác không nhận.
Mặt mày Ân Thận mang ý cười, ra hiệu Sơ Tranh: "Nàng mở ra xem đi."
Sơ Tranh: "..."
Nếu bên trong là vàng, ta sẽ dùng nó đập chết chàng!
【...】 Cô cho rằng ai cũng tục khí giống như cô chắc?
Trong hộp đương nhiên không thể nào đựng vàng, bên trong là một cái vòng tay, màu Tử La Lan rất đẹp.
Ân Thận giơ tay lấy vòng tay ra, kéo tay Sơ Tranh, đeo vòng lên trên cổ tay cô.
Kích cỡ vừa vặn, giống như chế tạo riêng cho cô.
Ân Thận nhẹ nâng tay cô lên, khóe môi giương nhẹ: "Rất xứng với nàng."
Lần đầu tiên hắn trông thấy, đã nghĩ đến Sơ Tranh, cô đeo vào nhất định sẽ rất đẹp.
Sơ Tranh nhìn nhìn mấy lần, xác thực rất đẹp... Chủ yếu là tay nguyên chủ thật sự rất đẹp.
Ân Thận kéo tay cô về, đặt bên môi hôn một cái, xúc cảm ấm áp từ trên đầu ngón tay truyền đến, ánh mắt Sơ Tranh nhìn hắn hơi sâu.
Ân Thận nói khẽ: "Nàng ở lại có được không?"
"Không phải bây giờ ta đang ở đây sao?" Còn muốn ta làm gì nữa?!
Ân Thận: "Nàng biết ý của ta không phải như thế mà, ta muốn nàng ở lại bên cạnh ta, làm người của ta."
Sơ Tranh: "Còn nhớ lời lúc trước chàng nói không?"
Ân Thận: "Hả?"
Sơ Tranh giúp hắn nhớ lại: "Chàng đã nói, ta muốn chàng giúp chuyện gì cũng được, chỉ cần chàng có thể làm được. Bây giờ ta có chuyện cần chàng giúp, mà chàng nhất định có thể làm được."
Ân Thận cho là Sơ Tranh nói sang chuyện khác, nhưng tính tình vẫn rất tốt hỏi: "Chuyện gì?"
Sơ Tranh trực tiếp chuyển câu nói mới vừa rồi của Ân Thận tới: "Ta muốn chàng ở lại bên cạnh ta, làm người của ta."
—— Ta muốn chàng ở lại bên cạnh ta, làm người của ta.
Một câu, lại hoàn toàn là hai ý.
Ai phải vì ai mà vứt bỏ...
Ai phải vì ai mà hi sinh...
"Chàng đã đồng ý với ta." Sơ Tranh ấn lấy bả vai Ân Thận: "Đương nhiên, chàng muốn nuốt lời ta cũng không có cách nào, ta sẽ nghĩ thêm những cách khác."
Trực tiếp mang đi giam lại cũng không tệ.
Nhưng làm một người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, người tốt của thời đại mới, cô vẫn nên hỏi thẻ người tốt trước một chút.