Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1686: Thiên tuế đại nhân (xong)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chúc gia bị phán quyết cuối thu chém đầu.

Ngày đó Sơ Tranh đến hiện trường, nhìn người Chúc gia bị kéo lên pháp trường, ai cũng bẩn thỉu, hình dạng tiều tụy, làm gì còn phong quang như lúc trước nữa.

Chúc Đông Phong và Chúc đại nhân quỳ ở phía trước, một đoạn thời gian tra tấn, hai người kia đều gầy đi vô cùng.

Chúc Đông Phong mở to con ngươi đục ngầu, trông thấy Sơ Tranh trong đám người.

Đáy mắt hắn ta bỗng nhiên bắn ra sự hận thù.

Hắn ta từng thảo luận với cha mình, chuyện này chắc chắn là cô làm ra.

Cô đang báo thù cho Quý gia.

Chúc Đông Phong hối hận, lúc trước khi cô xuất hiện, nên trực tiếp tìm người xử lý cô.

Ánh mắt lãnh đạm của Sơ Tranh đối đầu với ánh mắt Chúc Đông Phong, không vui không buồn, bình tĩnh giống như một đầm nước đọng.

"Giờ Ngọ đến —— "

Có người ở phía trên hô.

Thần sắc của Chúc Đông Phong đột nhiên trở nên hoảng sợ.

Sao hắn ta có thể chết ở chỗ này...

Khi đao phủ giơ lên, Sơ Tranh quay người rời đi.

-

Sau khi Chúc gia xảy ra chuyện không lâu, Hứa Kiêu Vi liền bị Tấn An vương đưa rời kinh.

Cho dù ả ở lại nơi này, thì còn ai có thể lấy ả?

Cho dù có người không ngại, nhưng ngẫm lại dáng vẻ hung hãn lúc trước của Hứa Kiêu Vi, mọi người cũng nhìn mà sinh ra e sợ.

Hứa Kiêu Vi rời kinh thành mới là lựa chọn thông minh nhất.

Hứa Kiêu Vi phách lối trở về, cuối cùng lại dùng tư thế này rời trận, người vui nhất đại khái chính là công chúa Thường Hoan.

Vị này không hề che giấu cười trên nỗi đau của người khác đối với chuyện Hứa Kiêu Vi gặp phải, chỉ thiếu ngày nào cũng chạy đến chỗ Sơ Tranh nhắc mấy lần nữa thôi.

"Thời gian không còn sớm nữa, ngươi còn không đi?"

Sơ Tranh nhắc nhở công chúa Thường Hoan.

Công chúa Thường Hoan giật mình, lập tức đứng lên: "Nguy rồi, thái giám chết bầm kia chắc chắn sắp tìm ta gây phiền phức."

Sơ Tranh yếu ớt liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt khẽ chuyển, rơi vào trên thân người phía sau công chúa Thường Hoan.

Ân • thái giám chết bầm • Thận: "Công chúa điện hạ."

Công chúa Thường Hoan: "..."

Phía sau lưng phát lạnh.

Công chúa Thường Hoan cứng ngắc quay đầu, như cha mẹ chết.

Ân Thận ẩn chứa ý cười yếu ớt: "Công chúa điện hạ hôm nay ra ngoài kiểu gì, có thể nói cho ta nghe một chút được không?"

Nụ cười kia không đạt tới đáy mắt, công chúa Thường Hoan thấy mà tê cả da đầu.

Nói cái rắm!

Công chúa Thường Hoan xách váy liền chạy: "Tỷ tỷ, ta về trước đây."

Ân Thận nháy mắt với người phía sau, ra hiệu bọn họ đuổi theo công chúa Thường Hoan, đưa nàng hồi cung.

Công chúa Thường Hoan đại khái là luyện ra được công phu, chạy nhanh chóng, người phía sau cũng không theo kịp.

"Chuyện của nàng làm xong chưa?"

Ân Thận ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh, ghé mắt nhìn cô.

"Rồi."

"Chúng ta rời khỏi nơi này đi." Ân Thận nói.

Hắn suy nghĩ rất lâu rồi, nơi này đối với hắn mà nói cũng không phải kỷ niệm gì tốt.

Hắn muốn cùng cô rời khỏi nơi này, sau đó bắt đầu lại từ đầu, chỉ có hai người bọn họ.

"Hết thảy những thứ này chàng không cần nữa?" Vất vả lắm mới leo lên vị trí này được, cứ từ bỏ như vậy, thẻ người tốt cứng rắn như thế sao?

Ân Thận cười khẽ, đầu ngón tay chạm lên vị trí trái tim Sơ Tranh: "Hết thảy của ta ở đây."

Sơ Tranh trầm mặc một chút, hỏi: "Chàng muốn đi đâu?"

"Không biết, đi đến đâu hay đến đó." Ân Thận nói.

Nơi có nàng chính là nơi ta muốn đến.

-

Ân Thận muốn bỏ gánh không làm, người đầu tiên nhảy ra phản đối chính là Hoàng đế ẩn mình như thần.

Hoàng đế không muốn thả Ân Thận đi, đại khái là cũng không tìm được ai giỏi như Ân Thận, lại không cần lo lắng sẽ thật sự bị đoạt quyền.

Ân Thận đã quyết định đi, Hoàng đế có giữ thế nào cũng vô dụng.

Hoàng đế nghĩ đến chuyện về sau mình phải vào triều, liền muốn tự bế.

Ân Thận đột nhiên rời đi, kẻ kinh hãi lớn nhất không phải Hoàng đế, mà là đại thần trong triều.

Đại gian tặc làm gì đấy?

Có phải là lại muốn thả dây câu cá nữa không!

Suy nghĩ của phần lớn người đều giống nhau.

Dù sao hắn đã ngồi vào vị trí này, ai lại đột nhiên từ bỏ quyền lợi trong tay?

Nhưng rất nhanh những đại thần này phát hiện, Ân Thận thật sự rời đi.

Hoàng đế đột nhiên vào triều, một số đại thần còn không quen.

"Ân Thận đi thật rồi?"

"Chắc thế..."

"Hắn điên rồi?"

"..."

Chắc chắn là điên rồi.

Hoàng đế cũng cảm thấy Ân Thận điên rồi, rất muốn phái binh bắt hắn trở lại.

-

Lại một năm nữa đến tết Hà Đăng.

Ngày lễ này cũng không phải ngày lễ đặc biệt của kinh đô, mà là hoạt động ở cả nước, khi trời tối, tất cả mọi người đi lên đường phố.

Đèn lồng như trăng, đèn đuốc rực rỡ.

Trong dòng người, nam nhân cao lớn tuấn mỹ xách theo một tháp đèn bát giác, người đi ngang qua bên cạnh hắn, đều sẽ nhìn thêm vài lần.

Thậm chí có tiểu cô nương to gan, trực tiếp đi qua, muốn đưa đèn trong tay cho hắn, tỏ lòng cảm mến.

Nam nhân giơ tay lên, trên cổ tay thình lình buộc một sợi dây màu đỏ.

Vì để tránh cho một chút phiền toái, nếu như người đã có gia thất, nơi cổ tay sẽ buộc một sợi dây đỏ, biểu thị đã có chủ.

Các tiểu cô nương thất vọng rời đi, không cam lòng đứng xung quanh, muốn nhìn một chút xem người yêu của vị công tử này dáng dấp ra sao, có xứng với hắn không.

Nếu như quá xấu, bọn họ còn có thể cố gắng một chút.

Ân Thận xách đèn, hơi hơi cúi đầu, phòng ngừa một chút ánh mắt dò xét.

Sơ Tranh bảo hắn chờ ở đây, cũng không biết đi làm gì.

Ầm ——

Pháo hoa bỗng nhiên nở rộ trên đỉnh đầu.

Pháo hoa rực rỡ, nhiều đám nở rộ, giống như phồn hoa nở rộ trên màn trời.

"Hôm nay có pháo hoa sao?"

"Không có mà..."

"Sao lại đốt pháo hoa rồi?"

"Không biết, ôi... Thật đẹp, hình như là bên kia, chúng ta sang bên kia xem đi."

Đám người đột nhiên tuôn về một phương hướng, tất cả mọi người đi về phía bên kia.

Tòa thành trì này không giống những thành trì khác lắm, địa thế từ cao tới thấp, bởi vậy những kiến trúc này đều có cấp độ, mà vị trí bây giờ hắn đứng, chính là vị trí tương đối cao của tòa thành trì này, có thể trông thấy phía dưới thành trì.

Lúc này pháo hoa đang nở rộ trên không của thành gì, không có nhiều người phát hiện phía dưới thành trì tối xuống.

Giống như toàn bộ ánh sáng của thành trì đều biến mất, chỉ còn lại pháo hoa đầy trời.

Đột nhiên một góc có ánh sáng sáng lên.

Pháo hoa trên trời biến mất, mọi người lập tức phát hiện ra biến hóa phía dưới thành trì.

Sau khi một cụm ánh sáng kia sáng lên, ánh đèn như sao trời, theo thứ tự sáng lên.

Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể nhận ra, thứ sáng lên đều là Hà Đăng, những Hà Đăng kia như đang sống, dần dần lưu động.

Người cách gần có thể trông thấy, là người đang đi lại.

Sau khi tất cả mặt đường đều có ánh sáng, ánh sáng lại đột nhiên tắt đi, đồng thời pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu.

Sự chú ý của mọi người trong nháy mắt bị hấp dẫn, chờ pháo hoa biến mất, ánh sáng ở phía dưới thành trì lần nữa theo thứ tự sáng lên.

Lần này không phải toàn bộ thành trì, có nơi sáng, có nơi không sáng.

Ân Thận xách đèn, đi về phía trước mấy bước, nhìn qua chữ cái dần dần lộ ra hoàn toàn phía dưới, trong mắt là ánh lửa rực rỡ.

Hà Đăng phía dưới hợp lại tạo thành hai chữ —— Ân Thận.

Ân Thận giống như nghe thấy tiếng tim đập mất quy luật của mình.

"Thích không?"

Ân Thận quay đầu, thiếu nữ đứng ở nơi cách mấy bước, đằng sau có pháo hoa bay lên, nổi bật lên khuôn mặt thanh tuyệt trang nhã của thiếu nữ.

Khóe miệng Ân Thận chậm rãi giương lên: "Thích."

Sơ Tranh tiến lên mấy bước, nắm chặt tay Ân Thận, mười ngón đan xen, cùng hắn nhìn xuống phía dưới.

Trên đường phố Hà Đăng không ngừng biến hóa, diễn ra một màn biểu diễn Hà Đăng đặc biệt.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】

Sơ Tranh: "???" Dọa ta một trận! Ai vậy! Cô đã làm chuyện tốt gì?

【 Công chúa Thường Hoan. 】

Sơ Tranh: "..."

Được thôi.

Tư duy của công chúa chính là không giống mà.

*

VỊ DIỆN THỨ 44 HOÀN TẤT!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.