Sơ Tranh đúng lý hợp tình viện cái lý do: "Không phải người bạn kia của anh nói kỹ thuật của anh tốt lắm sao? Vừa vặn tôi biết anh, vì sao không thể mời?"
Đưa tiền cho anh còn không tốt sao?
Người tốt giống như ta đây, anh đi đâu mà tìm ra được chứ.
Tang Ngung nhìn Sơ Tranh, một hồi lâu sau mới nói: "Gần đây tôi không rảnh, qua một thời gian ngắn nữa mới được."
"Ừ." Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra: "Thêm phương thức liên lạc."
Tang Ngung nhìn thấy Sơ Tranh đưa ra mã hai chiều, cuối cùng lấy điện thoại ra, kết bạn với Sơ Tranh.
-
Tang Ngung nhận được điện thoại cần phải đi đến nơi khác, Sơ Tranh không tiện đi theo hắn nữa, chỉ có thể tách ra.
Sơ Tranh chuẩn bị vòng ra ngoài chờ Meo Meo Meo, chỗ này phức tạp, quay tới quay lui, còn không có chỉ thị mang tính tiêu chí gì, Sơ Tranh đi dạo hai vòng mới tìm được đường ra ngoài.
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi định vị cho Meo Meo Meo, bảo cô ấy lát nữa tự đi tới.
Định vị còn chưa gửi, liếc mắt qua thoáng nhìn thấy Meo Meo Meo bị người túm lên chiếc xe đậu bên đường.
Cách quá xa Sơ Tranh không xác định được người trên xe là ai, nhưng tuyệt đối không phải người tên Thư Văn mới vừa rồi.
Sơ Tranh chạy mấy bước đuổi theo, chiếc xe kia đã khởi động lái ra ngoài.
Sơ Tranh vừa đón xe vừa gọi điện thoại cho Meo Meo Meo, điện thoại kết nối, nhưng không ai nhận.
Xe dừng lại bên người Sơ Tranh, Sơ Tranh lên xe, chỉ vào chiếc xe còn chưa biến mất trong dòng xe cộ phía trước: "Đuổi theo chiếc xe việt dã màu đen kia."
Tài xế không cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này này, đạp cần ga đuổi theo.
Xe việt dã một đường chạy đến nơi hoang vắng, dừng ở một tòa nhà nhìn qua gió thổi qua sẽ sụp đổ.
Meo Meo Meo bị người ta túm từ trên xe ra, túm cô ấy vào trong tòa nhà kia.
Meo Meo Meo bị trói trên một cái ghế, hoàn cảnh xung quanh cũ nát, cùng với những gã đàn ông cao lớn trước mặt này, dọa cho Meo Meo Meo sợ mất hồn.
Cô ấy chỉ mượn điện thoại mà thôi, đột nhiên bị người khống chế, che miệng lại, còn có người chụp một cái áo lên đầu cô ấy, rồi túm cô ấy đi.
Sức lực của người kia rất lớn, ngay cả cơ hội giãy dụa cô ấy cũng không có.
Cho tới bây giờ Meo Meo Meo cũng không nghĩ tới, giữa thanh thiên bạch nhật, sẽ có người bắt cóc mình.
Có người tiến lên xé toang miếng băng dán dán miệng cô ấy.
Miệng được tự do, Meo Meo Meo lập tức chất vấn một tiếng: "Các người là ai! Muốn làm gì?"
Mặc dù giọng rất lớn, nhưng giọng nói kia đang phát run, không hề có một chút khí thế nào.
Trong đám người kia, có một gã đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn đi tới: "Em gái nhỏ, nhanh như vậy đã quên anh rồi à?"
Meo Meo Meo không hề có một chút ấn tượng nào với gã đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn này: "Ông... Ông là ai? Ông muốn làm gì? Đây là phạm pháp, bạn của tôi sẽ báo cảnh sát!!"
"Ha ha."
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn cười hai tiếng, hiển nhiên cũng không thèm để ý.
"Trong livestream em đáng yêu hơn bây giờ nhiều."
Livestream...
Con ngươi Meo Meo Meo bỗng nhiên co rụt lại, cô ấy gặp phải biến thái sao?
Trước đó đã nghe nói có nữ MC gặp phải fan hâm mộ biến thái.
"Bưu Ca, đồ đều đã chuẩn bị xong." Bên cạnh có người tới, kêu gã đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn một tiếng.
Meo Meo Meo: "..."
Bưu Ca!
Tên fan hâm mộ biến thái trong livestream kia...
"Ôi, xem ra cô bé đáng yêu nhà chúng ta nhớ ra anh là ai rồi." Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn chậc một tiếng.
Toàn thân Meo Meo Meo phát lạnh.
Gã muốn làm gì!!
"Các người muốn làm gì, thả tôi ra!" Meo Meo Meo giãy dụa.
Bưu Ca vung tay: "Dẫn cô bé đáng yêu của chúng ta đi, chơi đùa với cô ấy thật vui."
Meo Meo Meo bị người túm lấy kéo lên, trong cơn kinh hoảng, cô ấy cắn một phát lên cổ tay người kéo mình, tiếp đó dùng đầu đụng tới, chạy về phía cổng.
Nhưng còn chưa chạy được hai bước, da đầu đau đớn một trận, thân thể bị ép lui về phía sau.
"Con đàn bà thối này, cho thể diện mà không cần."
Meo Meo Meo bị người túm tóc, hai bạt tai tát lên mặt cô ấy, lực đạo kia đánh cho trong đầu Meo Meo Meo vang lên tiếng ong ong.
"Lột quần áo cô ta ra."
Có người ở phía sau hô.
"Đừng mà... Thả tôi ra..."
-
Ầm!
Tiếng vang ầm ầm kinh động đến người trong phòng.
"Tiếng gì thế?"
Bưu Ca chỉ huy một người: "Mày đi xem xem."
Người kia đi tới cửa, vừa mở chốt cửa ra, cửa kia đột nhiên đổ xuống, trực tiếp đè gã đàn ông kia ở phía dưới.
Cô gái đứng ngoài cửa, thần sắc hờ hững, hai tay đút trong túi, một cước đạp lên cánh cửa đổ xuống đất, người đang muốn bò dậy kia ầm một tiếng, lần nữa ăn đầy miệng bụi đất.
Bưu Ca nhìn anh em của mình không bò dậy nổi, mắt nhíu lại, âm trầm mà nói: "Cô bé, anh đây đã tha cho cô em một mạng, mà cô em còn dám tự tìm tới cửa."
Giữa lông mày Sơ Tranh đè ép một tầng sương lạnh, giọng nói lạnh lẽo: "Thả cô ấy ra."
Bưu Ca không đáp: "Em gái một mình đến à?"
Em gái sư bố nhà ngươi!
Ai là em gái của ngươi.
Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Không nhìn thấy người phía sau tao à?"
Bưu Ca: "..."
Đám người: "..."
Đằng sau Sơ Tranh trống rỗng, làm gì có người?
Sao lại đột nhiên cảm thấy có chút âm trầm nhỉ?
Phòng này vốn đã cũ nát, tăng thêm lời kia của Sơ Tranh, đám người này lập tức cảm thấy run run, giống như thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ vậy.
Bưu Ca hừ lạnh một tiếng: "Em gái, người lớn nhà em không dạy em, đừng một mình chạy đến nơi nguy hiểm à?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Người lớn nhà mày không dạy mày, không được hái loạn hoa ven đường à?"
Bưu Ca: "Ngày hôm nay tao ngược lại muốn xem xem, hái thì làm sao."
Bưu Ca vung tay lên, cho người tới bắt Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn người tới, sắc mặt cũng không thay đổi chút nào, người cách cô gần nhất vừa vươn tay ra, thân thể liền nhào về phía trước một cái, đụng vào tường.
Tiếp theo là người phía sau, lấy đủ loại tư thế quỷ dị vọt tới bốn phía.
Giống như thật sự có thứ gì đó bọn họ không nhìn thấy, ấn lấy bọn họ đụng khắp nơi vậy.
Mà cô gái kia, bình tĩnh đứng ở đó, bước chân cũng không chuyển động lấy một cái, hình ảnh này quả thực quá quỷ dị, khiến cho người ta tê cả da đầu.
Sắc mặt Bưu Ca biến đổi, dưới chân vô thức lui về phía sau mấy bước.
"Có ma... Có ma!!"
"A a..."
Bưu Ca hô hấp dồn dập, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, nhưng không nhìn thấy thứ gì cả.
Chẳng lẽ thật sự có thứ gì đó không nhìn thấy được?
Làm sao có thể!
Bây giờ là thời đại khoa học, đó là phong kiến mê tín
Bưu Ca rất không muốn tin tưởng, nhưng mà lúc này gã không thể không tin, bằng không thì phải giải thích tình huống bây giờ thế nào.
"Bưu Ca, người này rất tà môn."
"Bưu Ca, làm sao bây giờ?"
Người bên cạnh Bưu Ca sắc mặt khó coi hỏi gã, hoảng thành một đám, không biết nên làm gì.
Giữa ban ngày mà Bưu Ca có thể làm được chuyện như vậy, lá gan lớn hơn những người khác, ở trước mặt tiểu đệ nhà mình, Bưu Ca cảm thấy mình không thể hoảng hốt.
Bưu Ca sờ soạng bên hông mình.
Sờ được đồ vật quen thuộc, đáy lòng Bưu Ca giống như có được lực lượng, gã rút vũ khí ra, nhắm vào Sơ Tranh bên kia, quát lớn một tiếng: "Không được nhúc nhích!"
Sơ Tranh: "..."
Khoan đã!
Sao ngươi còn có loại thiết bị nguy hiểm này chứ!!