Đứa nhỏ không hiểu được, rõ ràng người ta hung dữ như vậy, tại sao lại rất tốt.
-
Đứa nhỏ tên là Trần Bội Bội.
Gã đàn ông cách vách kia cũng không phải cha ruột cô bé, khi mẹ cô bé tái giá đã mang theo bé, cho nên cha dượng của bé nhìn bé rất không vừa mắt.
Mẹ sợ hãi cha dượng, bình thường đều không dám bảo vệ bé, ngẫu nhiên che chở cô bé còn có thể chịu trận chung.
Giải quyết xong vết thương trên người đứa bé, còn có một vấn đề rất quan trọng, ngủ như thế nào!
Căn phòng này vốn đã nhỏ, giờ còn có thêm một người, trải chăn nệm ra nằm dưới đất cũng không đủ chỗ.
Tịch Kính to gan đề nghị: "Để con bé nằm với cô được không?"
Tịch Kính thức dậy trước, kết quả phát hiện mình bị người ôm, hắn không biết từ khi nào mà cả người đều dịch qua, bị Sơ Tranh ôm vào trong lòng.
Chăn của hắn bị đạp qua phía cuối giường, trên người chính là chăn của Sơ Tranh, chân của Tịch Kính còn vắt trên người Sơ Tranh, ôm cô như gấu koala.
Hắn cẩn thận nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cô, thấy cô dường như không còn lạnh lùng như vậy nữa, cả người trầm tĩnh hơn không ít.
Cô bé cũng không dám nói chuyện với Sơ Tranh, nhanh chóng xếp gọn đồ, nhìn một cục nhô lên trên giường một chút, nhỏ giọng nói lời cảm ơn, vội vàng bay khỏi chỗ này.
Trần Bội Bội vừa đi về, Sơ Tranh liền nghe thấy tiếng mắng chửi bên kia.
Cô dọn dẹp xong đi ra ngoài, vừa lúc Trần Bội Bội đeo cặp sách đi ra, cực nhanh chạy xuống lầu.
Cha dượng của Trần Bội Bội đuổi theo ra, sắc mặt khó coi mắng chửi, có một người phụ nữ theo sau khúm núm khuyên giải.
Gã đàn ông không kiên nhẫn, tát cho người phụ nữ một cái: "Còn không phải mày à, mang theo đứa con chồng trước, bố mày cho nó ăn cho nó mặc còn cho nó đến trường, mày coi con sói mắt trắng kia đối xử với tao thế nào hả!"
Người phụ nữ bụm mặt không nói chuyện.
Gã đàn ông mắng người phụ nữ vài câu, mang theo thùng dụng cụ ra khỏi cửa.
Sơ Tranh đứng ở cửa nhìn người đàn ông hùng hổ đi qua.