Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1739: Thương nhân thời không (16)



Editor: Shu: shu231

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lúc Sơ Tranh mua xong bữa sáng trở về, Tịch Kính vẫn còn rúc ở trên giường.

Sơ Tranh bày bữa sáng ra xong, đi qua vén chăn của Tịch Kính lên.

"Dậy thôi nào."

Tịch Kính lúng túng đáp một tiếng, sắc đỏ bò lên trên mặt.

Lúc hắn xuống giường hơi lưỡng lự, liếc nhìn về phía Sơ Tranh, nhỏ giọng hỏi: "Đêm qua tôi có hành động gì kỳ quái không?"

Hỏi xong Tịch Kính vội cúi đầu xuống sát ngực.

"Không có."

"Thật sao?"

Sơ Tranh không hiểu, cô cân nhắc một lát, nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn có hành động kì quái gì?" Nói ra, ta có thể thỏa mãn mi.

Tịch Kính vội vàng lắc đầu: "Không... Không có, không có là tốt rồi." Nói xong hắn dùng cả tay cả chân bò xuống giường, nhanh như chớp chạy đi rửa mặt.

Tịch Kính rửa mặt xong đi qua chuẩn bị ăn đồ ăn, Sơ Tranh lôi hắn lại: "Bây giờ phải làm gì?"

"Ăn... Bữa sáng?" Tịch Kính cẩn thận trả lời.

"Cậu chắc chắn chứ?"

Tịch Kính cũng không chắc chắn lắm, giọng càng nhỏ hơn: "Vậy... Tôi còn cần làm gì?"

"Bữa sáng có phải do tôi mua không?"

"Ừ."

"Có phải cậu nên cảm ơn tôi không?"

Tịch Kính gật gật đầu: "Cảm ơn."

Sơ Tranh hơi nghiêng người qua: "Thể hiện một chút đi."

"Hả?"

Tịch Kính có chút mông lung, dường như một hồi lâu sau mới phản ứng lại, sắc đỏ trên mặt vừa rồi mới rửa đi lại bùm một cái lan lên mặt.

Ngón tay Sơ Tranh ôm lấy thắt lưng hắn, rõ ràng là nếu hắn không thể hiện sẽ không buông tha cho hắn.

Tịch Kính theo thói quen miết vạt áo, miết miết vài cái, tim đập "thình thịch" như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cuối cùng Tịch Kính nhắm mắt lại, rất nhanh hôn một cái lên mặt Sơ Tranh.

"Được... Được rồi chứ?

Sơ Tranh xoa xoa đầu Tịch Kính, không làm khó hắn nữa: "Ăn đi."

Lừa thẻ người tốt hôn hôn thật sự mệt mỏi quá đi.

Tịch Kính cúi đầu ngồi xuống, yên lặng bắt đầu ăn bữa sáng.

Bữa sáng Sơ Tranh mua không ít, hơn nữa hình thức rất đa dạng, hầu như đều là đồ ăn mà hai ngày nay Tịch Kính thích ăn.

Sơ Tranh dốc lòng muốn nuôi thẻ người tốt đến trắng trắng mập mập, bây giờ thẻ người tốt quá gầy rồi.

"Tôi... tôi đi làm đây." Tịch Kính ăn xong bữa sáng liền muốn chuồn đi.

Hôm qua là ngày đầu tiên hắn đi làm nên có thể đi vào buổi chiều, hôm nay thì chính thức đi làm rồi, buổi sáng phải đi.

"Chờ tôi đưa cậu đi."

"Không... Không cần, chỗ đó rất gần." Tịch Kính vội vàng lắc đầu từ chối: "Tôi đi đây."

-

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Tịch Kính đều trải nệm ra ngủ dưới đất, nhưng lúc tỉnh lại đều nằm trên giường... Còn ôm Sơ Tranh.

Mỗi ngày Tịch Kính rời giường trừ bối rối thì vẫn là bối rối, từ lúc thức dậy đến lúc ra khỏi cửa, sắc mặt đều hồng hồng.

"Rõ ràng tôi ngủ dưới đất, tại sao lúc tỉnh lại lại ở trên giường?" Lá gan Tịch Kính lớn hơn một chút, bạo gan hỏi Sơ Tranh một câu.

Sơ Tranh uống sữa, mặt không đổi sắc nói: "Là cậu tự bò lên."

"???"

Nét nghi hoặc viết đầy trên mặt Tịch Kính.

"Sau khi cậu đi tiểu đêm, kiểu gì cũng sẽ chạy qua chỗ tôi." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Tôi không thể ném cậu xuống đúng không?"

Người tốt như ta tìm đâu ra được!

Tịch Kính: "..."

Tại sao một chút ấn tượng hắn cũng không có?

Chẳng lẽ là thói quen từ trước rồi?

Dù sao chỗ Sơ Tranh ngủ, trước đó là chỗ hắn ngủ...

Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Cậu còn có ý kiến?"

"Không phải... Tôi..." Tịch Kính không biết phải nói gì, cuối cùng khẩn trương đứng dậy đi ra cửa: "Tôi... Tôi ra ngoài đây."

"Đứng lại."

Cả người Kịch Tính cứng đờ, đứng ở cạnh cửa.

Hắn nhìn Sơ Tranh đi qua, ngay lúc cô giơ tay lên, Tịch Kính đột nhiên nhắm mắt lại, thân thể co về phía sau.

Sơ Tranh: "..."

Sao đây, còn tưởng rằng ta muốn đánh mi à?

Ta là loại người này sao?!

Sơ Tranh sửa sang lại quần áo cho Tịch Kính: "Buổi tối tới đón cậu."

Tịch Kính phát hiện mình không bị đánh, chậm rãi mở mắt ra, đối đầu với ánh mắt của Sơ Tranh, ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ừ..."

Tiệm đồ ngọt mà Tịch Kính làm việc làm ăn cũng không tệ, có hắn ở đây, mức doanh thu cũng được bảo đảm, bởi vậy ông chủ đặc biệt thích hắn.

Đây đại khái công việc nhẹ nhàng nhất mà Tịch Kính từng làm.

Có điều mấy cô gái vào nhìn khiến cho Tịch Kính không quá thích ứng, nếu như không phải cách một cái quầy, thì hắn có chút nghi ngờ mấy cô gái này sẽ vọt vào trong.

"Phù..."

Tiễn vị khách hàng cuối cùng đi, Tịch Kính thở ra một hơi, má lại hơi phồng lên.

Tuy rằng tiền lương không tồi, nhưng mà ngày nào cũng rất mệt.

"Tiểu Kính, hết khách rồi sao?" Ông chủ mừng khấp khởi đi từ phía sau ra.

"Vâng." Tịch Kính lập tức thở ra một hơi.

"Còn lại đều bán hết rồi à?"

"Còn dư lại một cái bánh Mousse Chocolate."

Ông chủ nhìn vào trong ngăn tủ: "Vậy cậu dọn dẹp trước đi, lát nữa còn không bán hết thì không bán nữa, cậu cầm về mà ăn."

Tịch Kính gật đầu.

Ông chủ ngâm nga một khúc nhạc rời đi trước, Tịch Kính và các nhân viên khác dọn dẹp bên ngoài xong xuôi, mọi người đều chuẩn bị tan tầm.

Tịch Kính là đứa nhỏ thật thà, cũng không trực tiếp tan tầm, dù thế nào cũng phải chờ thêm một chút.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là chưa tới giờ tan tầm, Sơ Tranh sẽ không qua sớm.

"Tiểu Kính, chúng tôi đi trước đây."

Tịch Kính nhu thuận dùng ánh mắt tiễn bọn họ ra khỏi cửa, cửa hàng dần an tĩnh lại, hắn chống quầy, hơi hơi thở dài.

Tịch Kính lại lau chùi mấy chỗ này một lần, xác định không bỏ sót gì, nhàm chán đứng trong quầy.

Đinh linh ——

Chuông gió trước cửa vang lên.

"Hoan nghênh..."

Hai chữ phía sau nghẹn trong cổ họng, hắn ngây người nhìn người tiến vào.

Sơ Tranh đi đến quầy, liếc mắt nhìn cửa hàng trống không một cái: "Sao chỉ có mình cậu?"

"A..." Tịch Kính lấy lại tinh thần: "Bọn họ đều tan tầm trước rồi."

"Một mình cậu tăng ca?" Ông chủ kiểu gì vậy!!Sao có thể để nhóc con này tăng ca một mình, gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ!

"Không... Không phải, ông chủ không bắt tôi tăng ca. Tôi... Tôi đang đợi cô." Tịch Kính nói đến câu sau, hai má ửng đỏ.

"Sao hôm nay cô đến sớm vậy?"

Sớm hơn bình thường hơn nửa tiếng.

"Vừa lúc đi ngang qua." Sơ Tranh nói: "Có thể tan tầm rồi à?"

Tịch Kính gật gật đầu.

"Vậy đi thôi."

Tịch Kính khẩn trương đi từ bên trong ra, chạy được một nửa lại quay lại, lấy phần bánh chocolate đã gói kĩ ra.

-

Trên đường trở về, không biết Sơ Tranh đang suy nghĩ cái gì, có vẻ như không tập trung lắm.

Tịch Kính ngắm cô vài lần, cô đều không có phản ứng gì.

Tịch Kính mím môi, cẩn thận vươn tay qua, nắm lấy ngón tay út của Sơ Tranh.

Sơ Tranh quay đầu liếc hắn một cái, Tịch Kính giật mình, lập tức thu tay về.

Sơ Tranh nhanh chóng giữ chặt hắn: "Về sau muốn nắm tay tôi cũng không cần cẩn thận như vậy, tôi không để ý."

Hai tai Tịch Kính nháy mắt nóng bừng, hắn hàm hồ đáp một tiếng, cúi đầu nhìn mặt đất: "Vừa rồi cô đang suy nghĩ gì vậy?"

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh suy nghĩ thời gian của cô lại sắp hao hết rồi.

Mệt mỏi quá đi.

Hai ngày nay cô phát hiện, Ngụy Dập và cô đều có thể tiến vào không gian kia, chẳng qua khi Ngụy Dập đi vào, cô không vào được, mà khi cô vào, thì Ngụy Dập cũng không vào được.

Điều quan trọng nhất là...

Dường như Ngụy Dập bên kia mới có thể nhận được thông báo về mục tiêu.

Cái này giống như cuộc thi vậy, Ngụy Dập biết địa điểm cuộc thi, mà cô lại không biết, chỉ có thể thông qua Ngụy Dập đi đến địa điểm cuộc thi, cuối cùng ai có thể thi tốt, còn phải xem bản lĩnh của chính mình.

Thân là nhóc đáng thương yếu ớt bất lực thật quá khó khăn mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.