Sơ Tranh cực kì khó chịu, cô trở mình ngồi dậy, rót cho mình chén nước, còn chưa kịp uống, thì đã có người trực tiếp xông từ ngoài cửa vào.
"Lâu chủ, những người kia sắp đánh vào đến nơi rồi!"
Vẫn là thanh niên đó, còn gấp hơn cả ban nãy.
"Đánh vào thì đánh vào thôi." Sơ Tranh chống bàn, bưng chén chuẩn bị uống nước.
Thanh niên túm lấy tay áo cô, tay Sơ Tranh run lên, nước đổ mất hơn phân nửa.
"Lâu chủ, bọn họ đánh vào rồi, chúng ta sống thế nào nữa!!" Thanh niên gào hung kinh khủng, tay áo Sơ Tranh bị cậu ta túm lấy, càng thêm khó chịu.
Ta chỉ muốn uống ngụm nước thôi mà...
Vì sao lại khó như thế chứ!!
"Không chết được, yên tâm." Đằng sau còn có kịch, sao có thể giết sạch cho các ngươi đi lĩnh cơm hộp hết được.
Bây giờ Phong Mãn Lâu không có thứ gì, những người kia xông vào cũng không có thu hoạch gì.
Sơ Tranh bình tĩnh khiến thanh niên gào không nổi nữa, cậu ta thu lại âm thanh: "Lâu chủ, ngài giống như..."
Sơ Tranh nheo mắt nhìn cậu ta: "Giống cái gì?"
Tính cách của nguyên chủ khá nhanh nhẹn, nhưng gần đây bị người đòi nợ khiến cho hơi điên dại, nàng và thanh niên này khá là giống nhau.
Có thể gào tuyệt đối không nói.
Lúc này Sơ Tranh có biến hóa rõ rệt, sao thanh niên có thể không nghi ngờ được.
Thanh niên vỗ bàn một cái, âm lượng chợt nâng cao: "Có phải ngài muốn lén chúng ta chạy trốn không!"
Thanh niên lập tức gào ầm lên: "Xi ngài đi ị xi ngài đi tiểu nuôi ngài lớn, sao ngài có thể bỏ lại chúng ta mà chạy trốn..."
Nội tâm Sơ Tranh co quắp: "Ngươi và ta không chênh lệch bao nhiêu."
Thanh niên tên Khê Nam, chỉ lớn hơn nguyên chủ một tuổi mà thôi. Là cô nhi do người trong lâu nhặt về, còn có một muội muội, tên Tân Vũ.
Tên là do nguyên chủ đặt.
Khi nhặt hai huynh muội này về, nguyên chủ vừa vặn trông thấy câu thơ "Thuyết kim triêu lục thuỷ bình kiều, tạc nhật khê nam tân vũ", sau khi bỏ qua lục thủy, bình kiều, chọn Khê Nam, Tân Vũ làm tên của bọn họ.
Khê Nam đổi giọng cực kì trôi chảy: "Thúc thúc thẩm thẩm trong lâu xi ngài đi ị xi ngài đi tiểu nuôi ngài lớn, sao ngài có thể bỏ lại bọn họ mà chạy trốn..."
Sơ Tranh: "..."
Thứ cho ta nói thẳng, dựa theo kịch bản bình thường, bây giờ phải nên để ta tranh thủ thời gian trốn đi, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt.
Đám người các ngươi sao lại không đi theo kịch bản bình thường thế hả?
Còn muốn kéo ta làm đệm lưng!
Sơ Tranh kéo tay áo mình lại, lui ra phía sau một chút, vững vững vàng vàng uống xong ngụm nước.
Nước lạnh thấm qua yết hầu, cuống họng rát bỏng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
Sơ Tranh để ly xuống, cắt ngang Khê Nam đang gào thét: "Tổng cộng nợ bao nhiêu tiền?"
Khê Nam: "Hai mươi vạn lượng." Lâu chủ biết rõ ràng mà? Sao còn muốn hỏi cậu ta?
Sơ Tranh: "..."
Tra cha của nguyên chủ đã làm gì ở bên ngoài mà nợ nhiều như thế?!
Còn có người cho ông ta mượn... Những người này có phải bị đần không!
Khê Nam thấy Sơ Tranh trầm tư, rất tiêu cực mà nói: "Lâu chủ, ngài không cần suy nghĩ, chúng ta chắc chắn không trả nổi."
Sơ Tranh: "..." Khi ngươi có Vương bát đản rồi, ngươi sẽ biết không có gì là không trả được!
Nhưng mà...
Sao Vương bát đản còn chưa có động tĩnh?
Mỗi lần đến những lúc như này Vương bát đản đều giả chết, chơi ta đúng không!
"Lâu chủ?" Nghi ngờ trên mặt Khê Nam càng nặng, Sơ Tranh phảng phất như có thể đọc hiểu ý tứ cậu ta muốn biểu đạt trong đáy mắt: Nếu như lâu chủ chạy, ta nên bắt lại hay chạy theo đây.
Đừng hỏi Sơ Tranh đọc hiểu kiểu gì, con hàng này biểu hiện ra rõ ràng như vậy đấy.
-
Cửa lớn của Phong Mãn Lâu đã bị người mở ra, rất nhiều người ầm ĩ đòi đi vào bên trong, người của Phong Mãn Lâu muốn cản cũng không cản được.
Không phải bọn họ không muốn cản, mà bọn họ thật sự không cản nổi.
Dù sao bọn họ là bên vay tiền, nếu như truyền ra ngoài, người ta sẽ nói gì?
Nợ tiền không trả còn đánh người?
Thanh danh của Phong Mãn Lâu vốn đã không tốt, có lẽ sẽ càng không tốt hơn, đến lúc đó sẽ biến thành tam giáo cửu lưu... Được thôi, bây giờ bọn họ cũng chẳng khác gì tam giáo cửu lưu lắm.
Trước kia Phong Mãn Lâu còn có thể tham dự các loại sự kiện trên giang hồ, bây giờ đã bị đá ra.
"Trả tiền!"
"Bảo lâu chủ của các ngươi ra đây!"
"Hôm nay nhất định phải trả tiền, không thì đừng hòng nghĩ tới chuyện chúng ta rời đi!"
Sơ Tranh ghé vào lan can, mặt không cảm xúc nhìn người phía dưới hô hào khẩu hiệu, nhiều người như vậy... Không xuống thì hơn.
"Lâu chủ..."
"Không có tiền."
Khê Nam đương nhiên biết không có tiền, nếu có tiền thì bọn họ cũng không đến mức như thế này.
"Vậy làm sao bây giờ? Cứ để bọn họ náo loạn ở đây sao?"
"Ngươi có cách gì hay không?"
"..."
Ngài là lâu chủ, nếu cậu ta có cách, cậu ta đã là lâu chủ rồi!!
Sơ Tranh không định để ý tới người đòi tiền phía dưới, đám người Phong Mãn Lâu cũng chỉ đành nghe đám người này không ngừng hô hào khẩu hiệu đòi trả tiền.
Đám người này cũng hạ quyết tâm không đi, trực tiếp xây dựng căn cứ tạm thời ở bên cạnh.
"Lâu chủ, thật sự để cho bọn họ ở đó à?" Khê Nam lo lắng.
Sơ Tranh không biết cậu ta đang lo lắng cái gì.
Ở nơi này, thứ đáng tiền đã sớm mất rồi.
Đám người này chỉ đòi tiền, cũng không đòi mạng, cho nên có gì phải lo lắng.
"Nếu ngươi có thể đuổi bọn họ đi thì ngươi đi xuống." Sơ Tranh vỗ bả vai Khê Nam: "Trông cậy vào ngươi đấy, làm xong ngươi sẽ là hộ pháp."
Khê Nam: "..."
Hộ pháp biết ngài tùy tiện cho hắn xuống đài như thế không?
Phong Vân Lâu có hai vị hộ pháp, một nam một nữ, là vợ chồng, đại khái là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.
Nguyên chủ cũng do hai vị hộ pháp này dạy dỗ, nói là cha mẹ không có quan hệ máu mủ của nguyên chủ cũng không quá đáng.
Sơ Tranh còn chưa gặp hai vị này.
Đến lúc chạng vạng tối, Sơ Tranh gặp được Tả hộ pháp... Một nữ nhân trung niên tư thế phi thường hiên ngang.
Khuôn mặt có chút tiều tụy, y phục không khác lắm so với đám người Phong Mãn Lâu, không thể nhìn ra là Tả hộ pháp địa vị không bình thường.
"Lâu chủ, thân thể ngài không sao chứ?" Tả hộ pháp vừa lên đã muốn động tay với Sơ Tranh.
Sơ Tranh đương nhiên không thể để người khác động thủ động cước với mình, bất động thanh sắc tránh khỏi Tả hộ pháp: "Tốt hơn nhiều rồi."
Lúc mới tới cảm thấy rất khó chịu, bây giờ không còn khó chịu như vậy nữa.
"Không sao thì tốt rồi." Tả hộ pháp thở phào, vẻ lo lắng trên mặt thật sự rất rõ ràng: "Đây là gà ta mua trên đường về cho lâu chủ, buổi tối hôm nay ăn gà bồi bổ thân thể. Khê Nam, ngươi cầm đi hầm cho lâu chủ."
Khê Nam có chút oán niệm: "Chỉ lâu chủ có sao?"
Bọn họ đã bao lâu rồi không được ăn thịt?
Bây giờ nhìn thấy gà, kể cả có là sống, cậu ta cũng muốn gặm hai cái.
Tả hộ pháp: "Thân thể lâu chủ khó chịu, phải bồi bổ thật tốt."
Khê Nam: "Nhưng trước đó lâu chủ ăn bị đau bụng... Lại ăn nữa, không lãng phí sao?"
Tả hộ pháp: "..."
Sơ Tranh: "..."
"Nói nhảm nhiều như thế làm gì, bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!" Tả hộ pháp đột nhiên nổi giận, Khê Nam "ngao" một tiếng, cầm gà lách mình chuồn ra ngoài.
"Ranh con!"
Tả hộ pháp mắng hai câu, nhưng trong giọng nói không nghe ra sự tức giận.
Những năm này Phong Mãn Lâu không có quy củ gì, đám người trong lâu cũng đã gần như coi nhau như người thân, cho nên bầu không khí khi ở chung kỳ thật rất tùy ý, tựa như một gia đình lớn.
Sơ Tranh: "..."
Một đại bang phái lớn mạnh, lưu lạc thành phường nhỏ như vậy, cũng thật đỉnh.