Hôm nay là mấy ngày so tài cuối cùng, Thần Võ sơn trang có một sân luyện võ rất lớn, đài thi đấu được dựng lên ở đó.
Có người đang so chiêu trên đài, người phía dưới đang kích động hô hào khẩu hiệu, còn có người đang đặt tiền cược, xem cuối cùng ai sẽ thắng.
Thi đấu khí thế ngất trời, hiển nhiên thú vị hơn mấy ngày trước, phần lớn người đều đến xem náo nhiệt.
Khi Sơ Tranh kéo lấy Phong Hàn Nguyên đi ngang qua nơi này, trong nháy mắt dẫn dụ sự chú ý.
Cô cũng không muốn đi qua bên này, nhưng đây là con đường trở về nhất định phải đi qua.
"Đó là... Phong Hàn Nguyên à?" Có người không chắc chắn lắm hỏi.
"Mẹ nó!"
Bọn họ nhìn thấy cái gì đây? Đây là sự phát triển thần kỳ gì vậy!
"Quân pháp bất vị thân à!"
"Nàng muốn mang Phong Hàn Nguyên đi đâu?"
"Con chó điên Phong Hàn Nguyên này vậy mà lại thua trong tay con gái mình, thật làm người ta hả hê trong lòng ha ha ha ha!"
Theo tiếng nghị luận, người chú ý càng ngày càng nhiều.
Mà cũng có người ngồi không yên, phi thân từ bên kia tới, ngăn đường đi của Sơ Tranh lại.
"Giao Phong Hàn Nguyên ra đây!"
Sơ Tranh bị cản, bị ép dừng lại: "Dựa vào cái gì?"
"Tên khốn này có mối thù không đội trời chung với ta!" Nam nhân trầm mặt: "Giao hắn ra đây!"
Chuyện Sơ Tranh ở Thần Võ sơn trang, không ít người đều biết.
Nhưng bởi vì chuyện Phong Hàn Nguyên làm không liên quan gì đến cô, còn có Thần Võ sơn trang trấn giữ, cho nên cũng không có nhiều người tìm cô gây phiền phức.
Người giang hồ bọn họ cũng phải nói quy củ.
Mà bây giờ đều trông thấy Phong Hàn Nguyên, làm sao có thể để ông ta chạy chứ.
"Đây là ta bắt được." Sơ Tranh không hề dao động: "Chính ngươi không bắt được, còn muốn cướp từ trong tay ta, ai cho ngươi mặt mũi?"
Nhặt đồ có sẵn cũng không phải nhặt như thế đâu!
Nam nhân tức giận, đột nhiên vung quyền, quyền phong quét tới, vạch phá không khí, biến thành công kích sắc bén.
Sơ Tranh: "..."
Có biết xấu hổ không!
Sơ Tranh không chút khách khí túm lấy Phong Hàn Nguyên, xem người như vũ khí, đập về phía bên kia.
Bên này đánh nhau, thi đấu cũng không ai xem nữa.
Càng nhiều người phát hiện ra tên tra nam Phong Hàn Nguyên hơn, xung quanh Sơ Tranh đều vây kín người, có người trở ngại mặt mũi không ra tay, nhưng cũng không có ý định thả Sơ Tranh đi.
"Tiểu nha đầu, chỉ cần để Phong Hàn Nguyên lại, chúng ta chỉ tìm hắn." Có người hô lên với Sơ Tranh, giọng điệu còn vô cùng rộng lượng.
"Các ngươi nghĩ hay lắm!"
Thằng cha cặn bã này rốt cuộc đã đắc tội với bao nhiêu người!
Mẹ!
Sơ Tranh tức giận đến mắng cha chửi mẹ, đáy lòng lăn qua lộn lại đâm tiểu nhân Phong Hàn Nguyên, nguyên chủ sao lại xui xẻo thế chứ, gặp trúng một lão cha cặn bã như thế.
Ngươi vĩnh viễn cũng không nghĩ ra tra cha đào hầm cho ngươi ở đâu đâu.
"Phong lâu chủ, trước đó ngươi đã đoạn tuyệt quan hệ với hắn, bây giờ còn che chở hắn làm!"
"Phong lâu chủ, giao người ra đi."
Sơ Tranh: "..."
"Người này là do ta bắt lại, các ngươi đi lên liền muốn, các ngươi cho rằng mình là hoàng đế chắc?" Sơ Tranh tức đến sắp nổ tung, trên mặt lại không mảy may nhìn ra được gì cả, bình tĩnh lạnh nhạt: "Làm người vẫn nên biết xấu hổ."
Đám người bị Sơ Tranh nói đến thấy ngại luôn.
Bọn họ cũng không muốn cướp người với một tiểu cô nương, trách thì trách Phong Hàn Nguyên đánh nhau quá giỏi, chạy trốn cũng lưu loát, cơ hội tốt như vậy...
"Nói Phong Hàn Nguyên là công địch của mọi người cũng không đủ, ngươi giao hắn ra, mọi người chúng ta cùng nhau xử trí!"
Người nói chuyện kia còn tự cảm thấy mình đã lui bước, nếu Sơ Tranh còn không đồng ý, thì chính là cô không hiểu chuyện.
Cùng nhau mụ nội nhà ngươi!
Sơ Tranh lần nữa xách theo Phong Hàn Nguyên, xem người như vũ khí, quét qua phía bên kia.
"Phong lâu chủ, ngươi muốn đối địch với chúng ta sao?"
"Phong lâu chủ!!"
"Chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, ngươi đừng có u mê không tỉnh nữa!"
Sơ Tranh: "..."
Được rồi.
So đo với mấy tên nhãi nhép này làm gì chứ.
Xử lý không phải tốt rồi sao.
Sơ Tranh ra tay không lưu tình nữa, từng tên từng tên bị quật ngã xuống đất.
Bị một tiểu nha đầu quật ngã, đám người trừ khiếp sợ, thì cũng chỉ còn lại mặt đỏ tía tai, mặt mũi ném về tới tận nhà.
Phong Hàn Nguyên bị xem như vũ khí thì thảm rồi.
Trên người toàn là vết thương, trên trán còn sưng mấy cục, gương mặt đẹp trai rêu rao kia lúc này cũng sưng phồng lên.
"Dừng tay!"
Tiếng quát lớn từ bên ngoài truyền đến, đám người tách ra một con đường, Liễu Khúc Trần mang người tiến vào.
Người còn muốn động thủ, thấy Liễu Khúc Trần đến, đồng thời dừng lại.
"Các ngươi nhiều người như thế lại đi khi dễ một tiểu cô nương, thật đúng là làm cho Liễu mỗ mở mang tầm mắt."
Từ trước đến nay Liễu Khúc Trần luôn ôn hòa, nhưng hôm nay Liễu Khúc Trần rõ ràng rất tức giận.
"Liễu trang chủ, là tên tặc nhân Phong Hàn Nguyên kia!" Có người chỉ vào Sơ Tranh bên kia cáo trạng: "Phong lâu chủ không chịu giao người ra, chúng ta cũng vì bất đắc dĩ mà thôi."
Trên đường tới, Liễu Khúc Trần đã hiểu rõ toàn bộ câu chuyện.
"Phong Hàn Nguyên là do Phong lâu chủ mang về, cho dù các ngươi có thù, thì cũng phải nói đạo nghĩa giang hồ, vây công một tiểu cô nương thì tính là gì hả?"
"..."
Hai người họ vẫn là cha con đấy... Mặc dù nhìn điệu bộ này cũng không có tình cha con gì, nhưng ai có thể nói chuẩn xác được cuối cùng có thể vì sự ràng buộc này mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Cô đã đưa người đến đây, thì đã sớm biết bọn họ sẽ động thủ.
Sơ Tranh: "..."
Ta cũng không biết.
Cô chỉ là cho là Phong Hàn Nguyên nợ tiền ở bên ngoài, nợ chút nợ đào hoa, nhưng cô không biết Phong Hàn Nguyên còn có nhiều kẻ thù như vậy!!
"Liễu trang chủ, Phong Hàn Nguyên chính là kẻ gây họa, không thể giữ lại, không bằng trang chủ ngài đến xử trí đi?"
Có người đưa ra đề nghị, giao đám lửa này cho Liễu Khúc Trần.
Liễu Khúc Trần: "..."
Ngay khi những này người tranh luận, Sơ Tranh trực tiếp kéo theo Phong Hàn Nguyên chuồn.
"Nàng chạy rồi!!"
"Đuổi theo!"
Liễu Khúc Trần làm sao mà ngăn được nhiều người như vậy, một đám người hấp tấp đuổi theo Sơ Tranh.
Sơ Tranh chạy nhanh, rất nhanh liền kéo dài khoảng cách.
Cô đưa người đến bên ngoài viện lạc của Kim Hoa thánh thủ, trực tiếp đi qua gõ cửa.
"Ai vậy!"
Giọng nói của Kim Hoa thánh thủ từ bên trong truyền đến.
"Đưa Phong Hàn Nguyên đến cho tiền bối."
Bên trong có thứ gì đó "cạch" một tiếng, tiếp đó cửa viện kẹt một tiếng rồi mở ra.
-
Lúc Phong Hàn Nguyên tỉnh lại, phát hiện mình bị nhét trong một cái lọ, phần nắp lọ vừa vặn cho đầu ông ta chui ra ngoài.
Phong Hàn Nguyên: "..."
Toàn thân cao thấp đều đau, giống như từng bị người ta đánh vậy...
Hình như người cuối cùng ông ta nhìn thấy là đứa con gái tiện nghi kia của ông ta... Mẹ! Không phải bị cô bắt lại đấy chứ?
Phong Hàn Nguyên thử giãy dụa, thân thể ông ta đang ngâm trong nước, nội lực hoàn toàn không vận chuyển được.
Phong Hàn Nguyên gian nan qoay đầu dò xét xung quanh, phát hiện đằng sau có một tiểu nha đầu đang ngồi ở bên bàn.
"Ê, tiểu nha đầu." Phong Hàn Nguyên kêu một tiếng.
"Ngươi tỉnh rồi à." Hồi Xuân đi từ bên kia tới.
Phong Hàn Nguyên dò xét Hồi Xuân vài lần, hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Thần Võ sơn trang nha."
"..."
Nếu như nói nơi Phong Hàn Nguyên không muốn đi nhất, thì Thần Võ sơn trang nhất định là số một.
Bây giờ tiểu nha đầu này lại nói cho ông ta biết, ông ta đang ở ngay trong Thần Võ sơn trang.
Phong Hàn Nguyên tỉnh táo lại: "Ai bỏ ta vào trong này?"
"Sư phụ ta nha."
"Sư phụ ngươi là ai!"
"Kim Hoa thánh thủ."
"..."
Nếu như nói người Phong Hàn Nguyên không muốn gặp nhất, vậy Kim Hoa thánh thủ chính là số một.
Bây giờ ở nơi ông ta không muốn đến nhất, bị Kim Hoa thánh thủ bắt lại, Phong Hàn Nguyên có chút tuyệt vọng.
Lần này ngã rồi.
"Có phải là Phong Sơ Tranh bắt ta đến không?"
Hồi Xuân gật đầu: "Ừ, sư phụ đi xem bệnh cho Sơ Tranh tỷ tỷ rồi, ngươi đừng lộn xộn nhé, chẳng mấy chốc sư phụ sẽ trở về."