"Cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?" Sơ Tranh cho Tân Trục uống nước xong.
"Tốt hơn nhiều rồi... Cảm ơn." Tân Trục chân thành nói lời cảm ơn.
"Không cần." Sơ Tranh nhìn về phía đám người kia một chút, thấy bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó, tiến đến trước mặt Tân Trục, nhỏ giọng hỏi: "Lời anh vừa nói là có ý gì?"
"Tôi... Tôi cũng không biết, chính là mỗi lần tôi cách quá xa, là có thể nghe thấy một loại âm thanh."
Âm thanh ấy làm hắn khó chịu.
Khiến cho hắn không thể rời khỏi nơi này.
Hắn cũng muốn rời đi.
Muốn đi ra ngoài.
Nhưng hắn không có cách nào.
Sơ Tranh trầm mặc mò xuống đầu hắn, động tác kia theo cái nhìn của Tân Trục, chính là động tác sờ một đứa trẻ nhỏ.
Cô... Xem mình như đứa trẻ nhỏ sao?
"Mẹ nó anh nói cái gì!"
Bên kia đột nhiên quát to một tiếng, Sơ Tranh và Tân Trục đồng thời nhìn qua bên kia.
Lam Thần và anh Cao không biết vì chuyện gì mà cãi nhau, bị Lê Điềm và Cam Lộ kéo ra.
Sơ Tranh lạnh lùng đứng ngoài quan sát.
Từ trong đôi câu vài lời của hai người, dường như hiểu rõ bọn họ đang cãi vã chuyện gì.
Chuyện của Tạ Ninh Phong trước đó, dường như không đơn giản như vậy.
"Chuyện của Tạ Ninh Phong tôi rất xin lỗi, nhưng tình huống lúc đó, nếu chúng ta không đi thì cũng không ai đi nổi cả. Bây giờ Tiểu Mạc cũng không rõ tung tích, Lam Thần huynh đệ, tôi hi vọng cậu bình tĩnh một chút."
Anh Cao nói rất rõ ràng.
Các người tổn thất mất một người, bên phía anh ta cũng tổn thất một người.
Mặc dù rất có thể Tiểu Mạc còn sống, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không tìm thấy.
Cho nên bây giờ đừng ai trách ai cả.
"Chuyện quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi nơi này."
"Làm sao rời khỏi?" Lam Thần chỉ vào phương hướng bọn họ tới: "Bên kia toàn là sói, phía trước thì không biết thông đến chỗ nào."
"Rồi sẽ có cách."
"A..." Lam Thần đột nhiên chỉ vào Diêu Thanh: "Trước đó anh bảo Diêu Thanh thử cái gì? Các anh giống như rất hiểu rõ nơi này, không có ý định giải thích chút sao?"
Diêu Thanh bị điểm tên, theo bản năng trốn ra đằng sau anh Cao.
Anh Cao cũng rất đàn ông che chở Diêu Thanh ở phía sau: "Lam Thần huynh đệ, trên bản chép tay kia của cậu, chẳng lẽ cũng chỉ ghi chép những thứ kia?"
Đôi mắt Lam Thần nhíu lại: "Bằng không thì anh Cao cảm thấy còn có cái gì?"
"Năm 88, có một đội ngũ tới nơi này, thế nhưng cuối cùng người trở về cũng chỉ có năm người."
"Ông nội của cậu chắc hẳn là một trong số đó, tôi nói không sai chứ?"
Lam Thần không nói lời nào, tương đương với ngầm thừa nhận lời anh Cao nói.
"Sau khi năm người kia trở về, hai người trong đó không bao lâu thì chết." Anh Cao nói tiếp: "Ba người khác mai danh ẩn tích, không xuất hiện nữa. Cậu cảm thấy ở đây từng xảy ra chuyện gì? Vì sao nhiều người như vậy mà chỉ có năm người trở về?"
Lam Thần nhíu mày: "Anh muốn nói gì?"
Anh Cao cười cười: "Tôi chỉ muốn nói cho Lam Thần huynh đệ biết, nếu như chúng ta đến đây vì một mục tiêu, thì lúc này càng nên đoàn kết mới đúng."
Lam Thần: "..."
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc khi Lam Thần xoay người sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Lê Điềm căn bản không hiểu bọn họ đang nói cái gì, Cam Lộ khoanh tay trước ngực đứng dựa một bên, nhìn qua cũng không quan tâm.
Ngược lại là chú Dân giống như nghe được một chút manh mối, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục hút thuốc.
Diêu Thanh người này có bí mật.
Trong tay Lam Thần hẳn cũng có át chủ bài.
Đây là kết luận Sơ Tranh đạt được.
Ai.
Chỉ trách nguyên chủ treo quá sớm, cô biết được quá ít tin tức.
Xem ra thằng cặn bã Lam Thần này phía sau còn làm ra những chuyện gì nữa.
-
Lúc nghỉ ngơi, Cam Lộ một mình quay trở lại, muốn tìm kiếm Tiểu Mạc.
Ước chừng một tiếng sau, Cam Lộ trở về, hiển nhiên không có thu hoạch gì.
Lúc ấy Tiểu Mạc không ở phía sau kia, vậy cậu ta kêu lên từ đâu, mà có thể để bọn họ nghe thấy?
Vấn đề này chỉ sợ chỉ khi tìm được Tiểu Mạc mới có thể giải thích được.
Đám người nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy đợi ở đây không an toàn, chuẩn bị tiếp tục đi lên phía trước, tìm kiếm đường ra.
Hoặc là... Tìm những thứ khác.
Vận khí của đội ngũ không tệ, rất nhanh liền gặp phải một cánh cửa khác biệt, nổi bật rõ ràng.
"Cửa này mở kiểu gì đây?"
Đám người tìm một vòng xung quanh cửa, không tìm được bất kỳ chốt mở gì.
"Thanh Thanh, em thử xem?"
Lúc này anh Cao cũng không tiếp tục che giấu Diêu Thanh nữa, trực tiếp hỏi cô ấy.
Diêu Thanh nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu quan sát xung quanh.
Năm phút trôi qua, Diêu Thanh không có bất kỳ phản ứng gì.
"Thanh Thanh?" Anh Cao gọi cô ấy một tiếng.
Diêu Thanh khẩn trương nắm lấy ngón tay mình, nói chuyện cũng gập ghềnh: "Em... Em nghĩ không ra."
Anh Cao ngữ khí ôn hòa trấn an: "Không sao, từ từ suy nghĩ."
Diêu Thanh nhận được cổ vũ, gật gật đầu.
Lam Thần và Lê Điềm đứng chung một chỗ, Lê Điềm nhịn không được hiếu kì.
"Cô ta biết cái gì?"
"Ai biết. Giả thần giả quỷ." Lam Thần cười lạnh một tiếng, giọng điệu khinh thường, ánh mắt lại âm lệ lạnh lẽo.
Lam Thần bỗng nhiên nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.
Sơ Tranh nghiêng người đứng đấy, đang nói gì đó với người bên cạnh.
Chàng trai kia cúi thấp đầu, nhìn từ góc độ của Lam Thần, thật giống như nửa người dựa trên người cô vậy.
Vẻ mặt Lam Thần trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Người kia không rõ lai lịch, vậy mà cô lại thân thiết với hắn như vậy.
Chướng mắt mình, khắp nơi cự tuyệt, bây giờ lại thế này, phụ nữ đều đê tiện mà.
-
Tân Trục đang nói với Sơ Tranh chuyện về cánh cửa này.
Hắn nói hắn nhớ kỹ cánh cửa này, hắn từng tới.
Nhưng mở thế nào, thì hắn nghĩ không ra.
Diêu Thanh bên kia nửa ngày cũng không cho ra kết quả, Cam Lộ bực bội đi tới đi lui, mấy lần muốn nói chuyện, đều bị anh Cao dùng ánh mắt ép về.
Diêu Thanh rõ ràng là người không thể chịu được áp lực, lúc này nhiều người nhìn như vậy, đáy lòng cô ấy đều hoảng hốt, trong đầu trống rỗng.
"Không sao, từ từ sẽ nghĩ ra thôi."
"Từ từ sẽ nghĩ ra cái gì, lỡ như đằng sau có đàn sói đuổi theo thì làm sao?" Lê Điềm lo lắng lại bực bội.
"Vậy cô tới đi." Giọng điệu của anh Cao cũng không lạnh lẽo, nhưng cảm giác đem đến cho người ta lại không thân thiện chút nào.
Lê Điềm nhất thời im bặt.
Nếu cô ta có thể làm được thì còn cần ở đây à.
Răng rắc ——
Cánh cửa trước mặt bọn họ đột nhiên di chuyển về bên trái, đám người đồng thời lui về phía sau.
"Ai mở?" Anh Cao đảo mắt qua đám người.
Tất cả mọi người đều thấy kỳ quái giống như anh Cao, bọn họ đều không nhúc nhích.
Cửa này là tự mở...
Chẳng lẽ thấy cả nửa ngày mà bọn họ không mở ra được, nên sốt ruột rồi?
Không đúng.
Anh Cao bỗng nhiên nhìn ra phía sau, vừa rồi Sơ Tranh và chàng trai kia rõ ràng đứng ở phía sau, bây giờ sao lại chạy đến chỗ ngoặt rồi.
Tay Sơ Tranh còn đặt trên vách đá, anh Cao soi đèn pin qua, thấy được rất rõ ràng.
Vì sao cơ quan lại cách xa cửa như thế?!
Sao cô tìm được?
"A!"
Diêu Thanh đột nhiên kinh hô một tiếng, hoảng sợ nhìn cửa đá dần dần mở ra, cả người đều mềm nhũn, anh Cao hoàn hồn, vội vàng đỡ lấy cô ấy.
Trong cửa đá là không gian ước chừng 40m2, mà bên trong bắt mắt nhất là người đứng thẳng ở giữa.
Trên bờ vai người kia còn có một con... chuột trắng như tuyết ngồi xổm?
"Chít chít chít!"
Chuột bạch lớn nghe thấy âm thanh, ngóc đầu lên, hướng sang phía bên này kêu hai tiếng.
"Tiểu Mạc!"
Cam Lộ lập tức vọt tới, trực tiếp tiến vào bên trong.
"Cam Lộ..."
Anh Cao muốn giữ chặt Cam Lộ, kết quả chỉ níu được một góc áo của cô ta, nhìn Cam Lộ tiến vào bên trong.