"Mắc mớ gì tới cô." Trình Mộ bĩu môi ồn ào một tiếng: "Cô lại quản không được tôi."
"..."
Nếu như ta ở bên kia, vài phút sẽ chơi chết mi!
Sơ Tranh nhìn thời gian, đã qua hai giờ sáng, không thể truyền đồ vật nữa.
Sơ Tranh nhắc nhở hắn: "Đừng nằm sấp ở đây, đi ngủ."
"Tôi cứ muốn nằm đấy!" Trình Mộ như đứa trẻ nhỏ cáu kỉnh, phi thường cố chấp nằm sấp bất động.
Sơ Tranh không có chút lòng đồng tình nào: "Vậy cậu nằm sấp đi, tôi đi ngủ."
"Không cho phép! Cô ngồi đó!" Trình Mộ đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt!
Của ta!
Không tức giận!
Sơ Tranh không ngồi xuống, chỉ đứng ở bên cạnh đó: "Muốn thế nào?"
Trình Mộ đại khái cũng không biết mình muốn làm gì, thấy Sơ Tranh không đi, lại nằm sấp xuống.
Hắn duỗi một tay ra, đặt ở trên gương.
Hình dáng của thiếu niên thấm vào trong bóng tối, Sơ Tranh không thấy rõ thần sắc trên mặt hắn.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm tay hắn đặt ở trên gương, một lát sau vươn tay, dán lên tấm gương.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng dịu nhẹ, cách mặt gương băng lãnh, bàn tay hai người kề nhau, giống như có thể vượt qua dòng chảy thời gian, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Thiếu niên hơi ngửa đầu, nhìn qua người tắm trong ánh trăng.
Nhịp tim dần dần mất tần suất, bên tai giống như nghe thấy tiếng huyết dịch sôi trào, xuyên qua đêm đen hoang vắng, khuấy động thế giới của hắn.
Trong mắt thiếu niên phảng phất như có một bầu trời đầy sao, cách một tầng lụa mông lung, làm cho người ta không nhịn được mà mê đắm ở bên trong.
Ánh mắt Sơ Tranh sâu hơn mấy phần, cánh môi khẽ mở: "Được rồi, đi ngủ."
Trình Mộ thu tay lại, chống vào mặt bàn đứng lên.
Nhưng hắn cũng không quay người, mà là chân sau quỳ trên ghế, thân thể nghiêng về phía trước, gương mặt đẹp trai kia dần dần phóng đại, sau đó nụ hôn rơi trên mặt gương.
Sơ Tranh sửng sốt một chút.
Dường như thiếu niên đang chờ cô đáp lại, duy trì tư thế này.
Sơ Tranh: "..."
Cái này quá ngu ngốc, ta không muốn!!
Thiếu niên chờ một lát, có thể là chống người rất khó chịu, chậm chạp ngồi trở lại, nằm xuống lại trên mặt bàn, thanh âm rất nhẹ mà nói: "Ngủ ngon."
Hô hấp của Trình Mộ cực nhanh bình ổn xuống.
Sơ Tranh đứng ở đằng kia, nửa ngày cũng không có động tác.
Không biết qua bao lâu, Sơ Tranh vươn tay, điểm lên trên mặt gương một cái, rất nhanh thu tay lại, kéo cái ghế ra ngồi xuống, nhìn người đối diện.
-
Năm 2020.
Trình Mộ nằm sấp ngủ một đêm, buổi sáng không biết bị giấc mộng gì làm bừng tỉnh, sau đó khi vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh giữa giấc mộng kia, đột nhiên trông thấy dung nhan quen thuộc ấy.
Trình Mộ cả kinh đột nhiên ngồi thẳng thân thể.
"Dậy rồi?"
"Cô... Sao cô lại ngồi ở chỗ này?" Trình Mộ vừa tỉnh ngủ, giọng nói hơi khàn.
Trông thấy Sơ Tranh hắn hoảng đến một nhóm.
"Vì sao tôi không thể ngồi ở chỗ này?" Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Đây là phòng tôi."
Trình Mộ: "..."
Hắn có ý tứ này sao?
"Cậu đêm qua..."
Trình Mộ giật mình: "Tôi đêm qua làm sao?" Hắn làm những gì sao? Hắn nhớ hình như mình không có thói quen say rượu làm càn mà!
"Không có gì." Sơ Tranh lắc đầu: "Còn không đi rửa mặt?"
Trình Mộ: "..."
Trình Mộ nhìn quanh hai bên, hàm hồ hỏi: "Tại sao cô không đi?"
"Tôi đã rửa mặt xong."
Sơ Tranh đã thay quần áo, nhìn qua nhẹ nhàng thoải mái, xác thực không giống như không rửa mặt.
Ánh mắt Trình Mộ dao động: "Tôi ngồi một hồi."
Sơ Tranh: "Ồ."
Sơ Tranh tiếp tục làm chuyện trong tay mình, Trình Mộ ngồi ở chỗ đó, ánh mắt đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn rơi ở trên người cô.
Cô gái cúi thấp đầu, lông mi dài tạo ra một cái bóng nhỏ trên da thịt trắng nõn của cô. Cô hơi cúi người, lộ ra đường cong cần cổ duyên dáng.
"Tiểu Sơ, Tiểu Sơ... Con ra đây đi."
Sơ Tranh ngước mắt nhìn Trình Mộ một chút, người sau vội vàng nói: "Cô mau đi đi."
Trình Mộ đưa mắt nhìn Sơ Tranh rời đi, thân thể căng cứng bỗng nhiên giãn xuống, một lát sau Trình Mộ đứng dậy tiến vào phòng tắm, tiếng nước ào ào vang lên.
Trình Mộ tắm rửa xong ra, thay quần áo sạch sẽ, trong đầu lại nghĩ tới chút chuyện loạn thất bát tao.
Hắn nhớ tới dáng vẻ muốn nói lại thôi vừa rồi của Sơ Tranh, lập tức ấn mở giám sát xem.
Trong giám sát mặc dù không thể nhìn thấy chuyện trong gương, nhưng chuyện hắn làm thì có thể thấy rõ ràng!!
Trình Mộ ném điện thoại, nắm lấy ly nước bên cạnh tu mạnh hai ngụm.
Cuối cùng đại khái là cảm thấy mình không cách nào đối mặt với Sơ Tranh, chạy nhanh như làn khói.
-
Trình Mộ không được tự nhiên một thời gian thật dài, cuối cùng vẫn không thể không nhắm mắt nhắm mũi đối mặt với Sơ Tranh.
Có thể là Sơ Tranh biểu hiện như không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, ngược lại làm Trình Mộ có chút buồn bực.
"Tôi sắp khai giảng."
Trình Mộ ôm túi đồ ăn vặt ăn, không đợi người bên kia trả lời, hắn lại tiếp tục nói.
"Tôi phải đi nơi khác học."
Hắn không điền trường học ở thành phố này, bởi vì chuyên ngành hắn muốn học ở một trường học khác sẽ tốt hơn.
Hắn muốn mình trở nên càng tốt hơn.
"Ừ."
Sơ Tranh phản ứng bình bình.
Trình Mộ hơi chần chờ: "Cô... Cô không giữ tôi lại sao?"
"Giữ cậu làm gì?"
"..."
Trình Mộ cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá rồi, cô căn bản không giống như người bình thường.
"Có lẽ cách một thời gian rất dài tôi mới có thể trở về một lần."
"Ừ."
Trình Mộ khẽ cắn môi, ra vẻ mặc kệ: "Cô... Thật sự sẽ chờ tôi sao?"
"Sẽ."
"Vậy chúng ta ước định một thời gian đi." Trình Mộ nói: "Kiểu liên hệ thế này không biết sẽ duy trì được bao lâu."
Cái gương nàay bọn họ đều không rõ ràng là thế nào.
Lỡ như một ngày nào đó không liên lạc được nữa thì sao?
"Được."
Trình Mộ cho một mốc thời gian: "Ngày 23 tháng 10 năm 2030."
"Địa chỉ thì sao?"
"Cô chọn." Hắn căn bản không biết mười năm sau là kiểu gì.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "7 giờ tối ở âm nhạc suối phun, quảng trường trung tâm."
Ước định xong thời gian, mấy ngày kế tiếp Trình Mộ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi báo danh.
"Tôi... Tôi đi đây."
"Ừ."
Trình Mộ siết chặt cánh tay xuôi ở bên người, một lát sau hắn tiến lên, nhanh chóng hôn lên trên gương một cái, sau đó cấp tốc kéo rương hành lý rời phòng.
-
Năm 2030.
Tác phẩm của Sơ Tranh đạt được hạng hai, làm người trong cuộc đã từng bị đạo nhái quấn thân, cô lấy được giải thưởng này, có chút tranh luận.
Khi phóng viên phỏng vấn, đặc biệt chọn những vấn đề rất sắc bén.
Sơ Tranh lười ứng phó với bọn họ, bỏ đi tại chỗ.
Sau phóng viên liền dán cho cô một danh hiệu "hàng hiệu không có lễ phép".
Đới Mật cảm thấy sếp nhà mình thật đúng là không cần phải lễ phép với bọn họ, dù sao thân phận cũng không giống nhau.
Hơn nữa câu hỏi mấy người kia hỏi cũng không phải câu hỏi đứng đắn gì.
Tất cả mọi người không có lễ phép, sao lại là sếp của họ không có lễ phép?
Đới Mật ở phía sau thao tác một trận, hai ngày nữa những tin tức kia liền biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó Sơ Tranh lại tung ra mấy bộ sưu tập, dần dần kéo danh tiếng của mình về.
"Úc tổng, bên trong còn chưa kết thúc, ngài đi đâu thế?" Đới Mật đuổi theo Sơ Tranh ra, một mặt khẩn trương.
"Có việc."
"Khoan đã, ngài cứ đi như thế làm sao mà được, lát nữa nhà thiết kế còn phải lên sân khấu mà!!"
"Anh nghĩ cách đi."
"Tôi... tôi nghĩ cách gì? Úc tổng ngài có hiểu lầm gì với tôi rồi!" Đới Mật không ngăn được Sơ Tranh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.
A a a a!
*
Đới Mật: Cầu xin mọi người bỏ phiếu đi, nếu không bỏ phiếu sếp lại muốn tăng lương cho đối thủ một mất một còn của tôi!!