Không ít người đều cảm thấy cuộc thi thiết kế Hoàng Hôn sẽ chết yểu, nhưng mà sự thật là người ta không chỉ có không chết yểu, ngược lại độ hot càng ngày càng cao.
Đến trận chung kết, livestream đều sắp bị chen bể.
Tác phẩm của mỗi một nhà thiết kế đều độc đáo đặc sắc, mặc dù là một chủ đề, nhưng bởi vì mỗi người hiểu theo một hướng khác nhau, nên tác phẩm bày ra rất đáng xem.
Trình Mộ và Sơ Tranh ngồi ở vị trí hàng thứ nhất, không ít ống kính có thể quét đến bọn họ.
Mà lúc này trên livestream đã vỡ tổ.
[ Đậu má! Anh giai kia đẹp quá đi! ]
[ Minh tinh sao? Là minh tinh sao? ]
[ Không phải minh tinh đâu, chưa thấy qua... Người ngồi bên cạnh anh ấy chính là Úc Sơ Tranh sao? ]
[ Chính là người đạo nhái lúc trước sao? ]
[ Mặc dù không biết trước đó là thế nào, nhưng tác phẩm phía sau của cô ấy đều không đạo nhái. Hơn nữa sự kiện lúc trước rất kỳ quái, nói không chừng là Du Thi kia hãm hại người ta. Vụ cuối cùng kia, không phải chính là Du Thi đạo của cô ấy sao? ]
[ Tôi chỉ muốn biết anh giai kia là ai!! Một phút đồng hồ, tôi muốn toàn bộ tư liệu của anh ấy! ]
[ Anh ấy cười kia!!! A a a tôi mất máu!! ]
[ Vừa rồi anh ấy cười với Úc Sơ Tranh. ]
[ Mời anh ấy lập tức debut tại chỗ đi! ]
[ Kỳ thật Úc Sơ Tranh cũng rất đẹp nha, rất có khí chất. ]
Người ngồi ở hàng thứ nhất, có không ít ông lớn, thậm chí là minh tinh, nhưng ở trong màn ảnh, cô gái kia vẫn nổi bật như cũ, không hề kém hơn những minh tinh kia.
Trình Mộ không biết lúc này trên mạng đang bảo hắn debut tại chỗ, hắn quay đầu thì thầm với Sơ Tranh, tư thế thân mật lại mập mờ.
Ống kính không cẩn thận quét đến mười ngón đan xen tay của hai người, trên livestream lại là một trận quỷ khóc sói gào.
Kết quả cuộc thi được công bố, cuối cùng Sơ Tranh lên sân khấu nói chuyện.
Đới Mật sợ Sơ Tranh nói hai câu liền đi, cho nên trước đó đã cho cô bản thảo, Sơ Tranh rất không để tâm dựa theo bản thảo đọc một lần.
Thi đấu kết thúc còn có tiệc tối.
Sơ Tranh là người đứng ra tổ chức, tự nhiên bị không ít người để mắt tới, tới nói chuyện, một trận hàn huyên nhựa plastic.
Toàn bộ hành trình Sơ Tranh đều mang theo Trình Mộ, có người hỏi cũng không tị hiềm, nói thẳng là chồng mình.
Bộ dạng này ngược lại đánh tan tư tưởng ngo ngoe muốn động của một số đàn ông.
Bộ dáng kia của Trình Mộ, đặt ở giới giải trí cũng là tướng mạo đỉnh cao, chỉ cần Sơ Tranh không mù, những người như bọn họ làm gì có cửa thắng được hắn.
[Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của Halantamnhien, tất cả những nơi khác đăng truyện do Hạ Lan tâm Nhiên edit đều là ăn cắp. Đọc truyện trên trang chính chủ chính là tôn trọng editor!]
-
Chờ ngồi lên xe Sơ Tranh mới phát hiện Weibo của mình bị luân hãm.
Không phải bởi vì cuộc thi, mà là vì Trình Mộ.
Đều là tới hỏi thân phận của Trình Mộ, thậm chí là bảo hắn debut.
Sơ Tranh nhìn Trình Mộ đang nghe điện thoại bên cạnh một chút, soạn một bài Weibo.
Úc Sơ Tranh V: Vật riêng tư, không debut.
Trình Mộ cài đặt chế độ quan tâm đặc biệt cho Sơ Tranh, hắn cúp điện thoại, đã nhìn thấy nhắc nhở nhảy ra trên điện thoại.
Hắn tiến đến trước mặt Sơ Tranh: "Anh là vật riêng tư của em sao?"
"Ừ."
"Vậy bây giờ vật riêng tư có một yêu cầu, không biết Bảo Bảo có thể thỏa mãn không?"
"Nói."
Trình Mộ duỗi ngón tay ra, điểm lên môi một cái.
Ánh mắt Sơ Tranh hơi sâu, giơ tay kéo tấm che trước mặt xuống.
-
Đều nói dân mạng không gì không làm được, không biết là ai bới ra thân phận của Trình Mộ, một đám dân mạng lại bắt đầu chua.
Trình Mộ là phú nhị đại tiêu chuẩn, nhưng người ta bây giờ không làm việc ở công ty của gia đình, mà là tự mở công ty.
[ Trình Mộ, hoàng hôn, mọi người có phát hiện ra không? ]
[ Phát hiện! ]
[ Phát hiện +1]
[ Không được, tôi chua muốn chết rồi. ]
[ Ai da, tôi xem lại livestream, tôi phát hiện Úc tổng rất sủng Trình tổng! [ video ]]
Video là Sơ Tranh cầm ly nước, đưa cho Trình Mộ, Trình Mộ lại không nhận, ngược lại uống trên tay của cô, mà Sơ Tranh rất phối hợp cho hắn uống. Sau đó Sơ Tranh sờ lên đầu Trình Mộ, tay khoác lên đằng sau ghế, Trình Mộ thì hơi nghiêng về phía Sơ Tranh, nhìn qua giống như Sơ Tranh ôm Trình Mộ.
Mặc dù Sơ Tranh là con gái, nhưng thân khí chất cao quý lãnh diễm bá đạo tổng tài kia của cô, làm cho người ta không cảm thấy hình tượng này có gì không hài hòa.
[ Chúng tỷ muội, tôi phát hiện ra một tin dữ!! ]
[ Hình như tôi cũng phát hiện! ]
Ảnh chụp ngày Sơ Tranh và Trình Mộ kết hôn, không biết bị ai đào ra.
[ Mẹ nó! ]
[ Mẹ nó! ]
[ Đây mẹ nó là vật riêng tư thật à, người đẹp đều kết hôn sớm, xứng đáng với bọn xấu mà còn độc thân như chúng tôi sao. ]
[ Xin hỏi vật riêng tư này là quốc gia phát hay là mình tự đi lĩnh? Cần quá trình gì không? ]
[ Đột nhiên cảm thấy vật riêng tư thật đáng yêu. ]
Trên mạng huyên náo nhốn nháo, người trong cuộc lại căn bản không biết.
Cuộc thi thiết kế "Hoàng Hôn" cũng hạ màn kết thúc, Sơ Tranh rất nhanh thực hiện hợp đồng, vì ba hạng đầu sáng lập nhãn hiệu của riêng mình, phần thưởng còn lại cũng cấp tốc gửi đi theo quá trình, đến trong tay các nhà thiết kế.
Có lần thứ nhất tạo thế, lần thứ hai người báo danh càng nhiều.
Các loại công việc tăng lên gấp bội.
Mọi người dù đau nhức nhưng cũng vui vẻ.
Bởi vì độ hot của cuộc thi, có một số người còn muốn dùng tiền mua thứ tự, kết quả chính là bị Sơ Tranh oán về.
Ban giám khảo cũng không dám nhận, dù sao Sơ Tranh cho càng nhiều hơn.
Bọn họ không cần phải vì một chút lợi nhỏ như vậy mà đắc tội với Sơ Tranh.
Cuộc thi thiết kế Hoàng Hôn duy trì quyết định công bằng công chính, dần dần thoát ly tài đại khí thô, có hàm kim lượng.
"Úc tổng, cô có muốn sáng lập một nhãn hiệu riêng của mình không?" Họp xong, có người cho Sơ Tranh một đề nghị.
Những bản thảo thiết kế Sơ Tranh vẽ, đều treo trên danh nghĩa nhãn hiệu của công ty, không phải nhãn hiệu của chính cô.
Mà cô là cổ đông công ty, rất nhiều hạn chế đối với nhà thiết kế, đối với cô mà nói đều không phải chuyện.
Muốn sáng lập nhãn hiệu của mình, hoàn toàn không thành vấn đề.
Sơ Tranh suy tư một lát: "Ừ, có thể."
"Tôi đã cảm thấy phong cách của Úc tổng hoàn toàn có thể tự lập nhãn hiệu độc lập mà... Úc tổng đã nghĩ ra tên của nhãn hiệu chưa?"
Đầu ngón tay Sơ Tranh điểm lên hai chữ hoàng hôn trên trang bìa trước mặt một cái.
Về sau bọn họ mới biết được, Sơ Tranh thành lập nhãn hiệu, không bán ra ngoài, chỉ cho Trình Mộ mặc.
Đám người: "..."
Người trong nhà có mỏ không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Về sau việc này không biết tại sao lại bị lật ra ngoài, đám dân mạng càng chua thành chanh tinh.
Tình yêu của kẻ có tiền chính là xa xỉ như vậy đấy.
Ba ba cũng không bao giờ lo lắng mình sẽ đụng áo với người khác nữa!
-
Lại một năm nữa.
Sơ Tranh trở về thăm cha mẹ Úc, phát hiện trên gốc cây kia đã kết ra một trái cây.
Đúng, chỉ có một trái.
Nếu như không phải Sơ Tranh cố ý đi xem, thì căn bản sẽ không phát hiện nó kết quả rồi.
Sơ Tranh hái trái cây xuống, bỏ vào trong cái hộp gỗ kia.
Gốc cây nhà Trình Mộ cũng kết quả rồi, Sơ Tranh và Trình Mộ đưa hộp gỗ về trong chùa, chôn ở dưới cây kết duyên kia.
Trình Mộ ngửa đầu tìm bảng gỗ lần trước hắn viết.
Bởi vì vị trí treo tương đối tốt, Trình Mộ có thể trông thấy, chỉ là...
Trình Mộ cẩn thận phân biệt, xác nhận đằng sau bảng gỗ kia còn có mấy chữ.
—— Mệnh tùy ta định.
Bốn chữ viết đoan chính lại xinh đẹp.
Phải cuồng vọng cỡ nào mới viết ra được loại chữ này chứ?
Trình Mộ nhìn về phía trước, cô gái mặt mày lãnh đạm đứng ở bên đó, phía sau là lụa đỏ và tấm bảng gỗ rũ xuống, như một bức họa tốt đẹp.
Trình Mộ rũ mắt cười một tiếng, đi đến bên người Sơ Tranh, nắm chặt cánh tay xuôi bên người cô, mười ngón đan xen, cùng cô nhìn về phương xa.