Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1989: Quy tắc chăn nuôi (30)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thương Khí ở nhà mười mấy ngày, sau đó cần phải tiếp tục công việc, không thể ở nhà nữa.

Sơ Tranh còn ước gì hắn đi nhanh lên, ngày nào cũng ở nhà trông chừng cô, làm việc cũng không tiện.

Thương Khí: "..."

Có câu nói nói thế nào ấy nhỉ?

Chỉ có khi cho ăn, mèo chủ tử mới có thể để ý đến bạn.

Nhưng hắn bây giờ dù có đồ ăn, nhóc con cũng không nhất định sẽ để ý đến hắn.

Ai.

Làm con sen thật là khó.

Sau khi Thương Khí rời đi, Sơ Tranh bảo Đỗ Bái bên kia nắm chặt thời gian, tranh thủ để Thương gia sớm ngày phá sản.

Thương gia nhà lớn nghiệp lớn, làm sao có thể dễ dàng phá sản như thế.

Mắt xích tài chính của Thương gia xảy ra vấn đề, vì bổ sung vào mắt xích tài chính này, Thương Vu Thành bán đi không ít thứ.

Cho dù đã nỗ lực xoay chuyển tình thế, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể làm cho công ty thoát khỏi khốn cảnh.

Hôm nay Sơ Tranh đột nhiên nhận được tin nhắn của Đỗ Bái.

[ Đỗ Bái: Thương Khí bị thương. ]

[ Nguyệt Bán:? ]

[ Đỗ Bái: Cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, tôi đang chạy tới. ]

Đỗ Bái lên máy bay, không cách nào liên hệ với Sơ Tranh.

Sơ Tranh gửi tin nhắn cho Thương Khí, bên kia không trả lời, Sơ Tranh không đợi được, sau khi xác định vị trí của Thương Khí, trực tiếp chạy đến bên kia.

-

Bệnh viện người đến người đi, một con mèo như Sơ Tranh đi trong bệnh viện, gây nên một số người chú ý, thậm chí còn có người muốn bắt cô.

Sơ Tranh chạy nhanh, đảo mắt liền mất không thấy bóng dáng.

"Nguyệt Bán?" Vệ sĩ Lão Đại kinh ngạc nhìn Sơ Tranh: "Sao mày lại tới đây?"

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua bốn phía.

Vệ sĩ Lão Đại rất thông minh đẩy cánh cửa bên trái kia ra: "Tiên sinh ở đây."

Thương Khí đã thay đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, trên trán quấn vải lụa trắng, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tay đặt bên ngoài chăn cũng quấn băng gạc.

Sơ Tranh giật mình trong lòng.

Thương Khí cũng là vì tay bị thương, nên mới triệt để hắc hóa...

Nhưng mà sự kiện kia không phải phát sinh ở đây.

Sao bây giờ vẫn bị thương rồi?

"Tiên sinh không có gì đáng ngại, mày không cần quá lo lắng." Vệ sĩ Lão Đại hạ giọng nói với Sơ Tranh: "Tay cũng không sao, chỉ là bị thương ngoài da."

Sơ Tranh thở phào, cái đuôi quấn chặt cổ tay Thương Khí.

Cô lấy điện thoại di động ra hỏi vệ sĩ Lão Đại chuyện gì xảy ra.

"Lúc diễn tập xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn..."

Nghe ý của vệ sĩ Lão Đại, chắc là thật sự ngoài ý muốn, hơn nữa lúc ấy cũng là Thương Khí đột nhiên muốn trở về, nếu không thì lúc ấy hắn đã đi rồi.

Nếu như có người cố ý, thì không thể nào tính chuẩn được như vậy.

-

Đỗ Bái vào cửa liền phát hiện Sơ Tranh đã ở đó, vẻ mặt cũng không biết nên bày thế nào.

"Nhóc tới đây bằng cách nào!" Sao còn nhanh hơn cả anh ta?!

Sơ Tranh liếc anh ta một cái, không lên tiếng.

Đỗ Bái: "..."

Đỗ Bái đè ép nghi vấn này xuống trước, quay đầu hỏi vệ sĩ tình huống của Thương Khí: "Hắn thế nào?"

Vệ sĩ Lão Đại nói lại một lần.

"Không sao là tốt rồi." Đỗ Bái hỏi tình huống xong, tiến đến trước mặt Sơ Tranh: "Rốt cuộc nhóc đến kiểu gì hả? Nhóc thật sự là yêu quái à?"

Sơ Tranh: "..."

Ngươi mới là yêu quái!

Sơ Tranh không để ý đến Đỗ Bái, Đỗ Bái cố kỵ Thương Khí đang nghỉ ngơi, chỉ có thể nén tò mò trong lòng.

Thương Khí ngủ hơn hai tiếng, tỉnh lại cảm nhận được trên cổ tay là một vòng mềm mại như nhung, còn cho là mình xuất hiện ảo giác.

Nhưng mà chờ hắn ngước mắt nhìn sang, liền vội vàng không kịp chuẩn bị nhìn thấy cục bông trắng như tuyết kia nằm sấp bên tay hắn.

"Nguyệt Bán?"

Giọng nói của Thương Khí hơi khàn.

Lỗ tai Sơ Tranh giật giật, ngẩng đầu lên, đối đầu với ánh mắt Thương Khí.

"Sao em lại tới đây?" Thương Khí giơ tay nắm chặt đệm thịt mềm ơi là mềm của cô: "Ai mang em đến?"

Nói ra có lẽ mi không tin, ta tự mình tới.

Sơ Tranh dùng móng vuốt điểm lên cánh tay quấn băng gạc của hắn một cái.

Thương Khí hiểu Sơ Tranh hỏi gì, lắc đầu: "Không sao, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi, đừng lo lắng."

Thương Khí chống người ngồi dậy, phát hiện gian phòng không có ai, hắn vỗ vỗ bên cạnh mình: "Tới đây."

Sơ Tranh hơi chần chờ, giẫm lên chăn mền chen đến trong ngực Thương Khí.

Khi Đỗ Bái đẩy cửa tiến vào, hình ảnh trông thấy chính là một màn ấm áp như thế, anh ta chậc một tiếng: "Tỉnh rồi?"

Nhìn thấy Đỗ Bái, Thương Khí không hề ngoài ý muốn: "Cậu mang Nguyệt Bán tới à?"

"Tôi không có." Anh ta cũng muốn biết vật nhỏ này đến đây thế nào!

Đuôi lông mày Thương Khí khẽ nhấc lên.

Bọn Tiểu Tứ còn ở bên kia, căn bản không tới, vậy sao cô tới được?

Sơ Tranh không nói, Thương Khí và Đỗ Bái cũng chỉ có thể tò mò.

"Vừa rồi tôi đã hỏi bác sĩ, chút vết thương ấy của cậu không có gì đáng ngại, hai ngày nữa là có thể xuất viện."

"Ừ."

Thương Khí bị thương, biểu diễn nhất định phải hoãn lại, nhân viên công tác xác định Thương Khí tỉnh lại, tới thương lượng với hắn chuyện về buổi diễn sau.

-

Sau khi Thương Khí xảy ra chuyện, Sơ Tranh trông coi Thương Khí chặt hơn rất nhiều, cơ hồ không dám để cho hắn đơn độc đi ra ngoài.

Thương Khí cho là Sơ Tranh sợ hãi, cũng đành để tùy ý cô.

Tình huống của Thương gia bên kia càng ngày càng hỏng bét, cuối cùng nghe nói là thật sự sắp phá sản.

Dưới loại tình huống này, Thương Vu Thành đột nhiên tìm tới cửa.

Đại khái là cảm thấy chuyện bây giờ Thương gia gặp phải, là vì liên quan đến Thương Khí.

Thương Khí và Thương Vu Thành nói chuyện không vui vẻ gì, Thương Vu Thành không lựa lời nói, mắng cực kỳ khó nghe.

Kết quả khi Thương Vu Thành ra ngoài thang máy liền xảy ra chuyện, phải nhập viện, lâm vào trong hôn mê.

Không có Thương Vu Thành trấn giữ, không cần nghĩ cũng biết Thương gia suy tàn nhanh đến cỡ nào.

"Mẹ... Nhà chúng ta thật sự phá sản sao?" Cô gái cắn đôi môi tái nhợt, nhìn Thương Vu Thành hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh giường bệnh của Thương Vu Thành cũng là vẻ mặt đầy bệnh khí, che miệng ho khan vài tiếng: "Thiện Dư..."

Bà không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng thật dài.

"Có phải là vì Thương Khí không!" Thương Thiện Dư đột nhiên nói: "Là bởi vì anh ta, nhà chúng ta mới phá sản đúng không? Ba ba từng nói, anh ta chính là tai tinh, anh ta mang đến tai họa cho nhà chúng ta."

Người phụ nữ che miệng ho khan, sắc mặt trắng bệch: "Thiện Dư, sao con có thể nói anh con như vậy..."

"Anh ta mới không phải là anh của con!" Cô gái khóc vừa khóc vừa rống lên: "Đều là vì anh ta, mẹ mới bị bệnh quanh năm, bây giờ ba ba nằm ở đây, nhà chúng ta phá sản, đều là vì anh ta! Đều là vì anh ta!!"

"Thiện Dư!" Người phụ nữ quát to một tiếng.

Những năm này phần lớn thời gian bà đều ở bệnh viện, ốm đau giày vò đến mức không có nhiều thời gian đi giáo dục con gái.

Cho nên bà không nghĩ tới, con gái bây giờ lại biến thành thế này.

Thương Thiện Dư không để ý đến tiếng quát của người phụ nữ, khóc chạy ra khỏi phòng bệnh.

Mất đi thân phận đại tiểu thư Thương gia, Thương Thiện Dư rất nhanh sẽ biết cái gì gọi là sự chân thực của nhân gian.

Người đã từng vây quanh cô ta, lúc này trở nên cao cao tại thượng, thậm chí dám sỉ nhục cô ta.

Lúc đầu Thương Thiện Dư còn dám phản kháng, nhưng cô ta rất nhanh phát hiện, mất đi thân phận đại tiểu thư Thương gia, cô ta cũng đã mất đi rất nhiều đặc quyền.

Không có ai sẽ đứng về phía cô ta nữa.

Tất cả mọi người đang xem chuyện cười của cô ta, ở sau lưng chỉ trỏ cô ta.

Thương Thiện Dư không còn dám đến trường học nữa.

Thương Vu Thành ở bệnh viện cần chi phí cao, bà Thương không có cách nào, chỉ có thể bán tài sản lấy tiền.

"Khụ khụ khụ... Phiền các anh cho tôi thêm một chút thời gian nữa." Bà Thương cầu xin người của bệnh viện: "Tôi sẽ sớm nộp tiền mà."

"Khả năng Thương tiên sinh có thể tỉnh lại không lớn, ngài vẫn nên chuyển Thương tiên sinh tới phòng bệnh bình thường trước đi, chi phí ở bên kia quá cao." Nhân viên công tác khuyên bà Thương.

Bà Thương đỏ vành mắt, cuối cùng gật đầu.

Bà không có cách nào thanh toán được chi phí cao như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.