Sơ Tranh đứng trong hành lang thời gian, cũng không biết người bên ngoài có nhìn thấy hay không, chỉ có thể kìm nén cơn tức kia, ủy khuất ôm mình một cái.
Sơ Tranh đi dạo một lát, vẫn không có người phát hiện ra cô để đưa cô ra ngoài.
Sơ Tranh hoài nghi game này hỏng rồi, người bên ngoài căn bản không nhìn thấy cô.
Tiếp tục như thế...
Thân thể của cô còn có thể giữ được không?!
Có chút xíu hoảng. jpg
Sơ Tranh muốn đi vào sâu hơn trong hành lang thời gian, nhưng cô phát hiện phía trước có thứ gì đó chặn lại, không qua được.
Phạm vi hoạt động của cô...
Đại khái chỉ có tầm hơn mười mét.
Trước trước sau sau, chỗ nào cũng không đi được.
Sơ Tranh che trán, một mặt thâm trầm.
Vương Giả tiện hề hề xuất hiện.
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 46%. 】
Sơ Tranh nhướn mày, những con mèo kia coi như còn có lương tâm nha.
Không uổng công thương chúng nó!
【...】 Vương Giả không muốn nói chuyện, chỉ muốn lẳng lặng.
Sơ Tranh đợi một lát, thật sự rất nhàm chán, kéo bảng trò chơi ra, tiếp tục phó bản tiếp theo.
-
Sơ Tranh là bị lạnh tỉnh.
Cô nằm trong một gian phòng tối đen, mặt đất có chút ẩm ướt, ngoài cửa sổ còn có gió đập cửa, động tĩnh kia giống như sắp có lưu manh xông vào đến nơi vậy.
Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có nguy hiểm gì, ôm cánh tay ngồi dậy.
Trên người cô chỉ mặc một bộ áo trong màu trắng rất phong phanh, phong cách này rõ ràng là trang phục cổ đại.
Sơ Tranh lấy áo choàng từ trong không gian ra trùm lên mình trước, sau đó mới bắt đầu tiếp thu ký ức.
-
Nguyên chủ họ Yến, muội muội của Thượng Thư Lệnh Yến Khâm.
Đương triều Thượng Thư Lệnh và Thừa Tướng cùng tồn tại, trong lịch sử lúc ban đầu thiết lập là quyền lực của Thượng Thư Lệnh yếu hơn Thừa Tướng.
Về sau dần dần phát triển thành cục diện hai bên ngang bằng nhau.
Nguyên chủ làm muội muội của Yến Khâm, thân phận tôn quý, cho dù nàng không làm gì, chỉ cần dựa theo cuộc đời mà Yến Khâm trù hoạch cho nàng, thì cũng có thể bình an vui vẻ cả một đời.
Nhưng mà nguyên chủ lại coi trọng Tam hoàng tử Trường Tôn Hành, sống chết muốn gả đi.
Tình cảnh của Yến Khâm cũng không lạc quan, nếu để muội muội mình dính líu quan hệ với hoàng tử, vậy thì sẽ mang đến càng nhiều phiền phức không thể đoán được, cho nên Yến Khâm từ chối yêu cầu muốn gả cho Trường Tôn Hành của nguyên chủ.
Nhưng nguyên chủ không nghe khuyên bảo.
Yến Khâm không có cách nào, không thể nhìn muội muội mình cả ngày tìm cái chết, chỉ có thể đội áp lực tiến cung xin được một tờ chỉ hôn.
Trường Tôn Hành không thích nguyên chủ, nhưng gã không thể chống lại hôn ước, bị ép lấy nguyên chủ.
Sau khi thành hôn, Trường Tôn Hành bị bức bách dưới áp lực của Yến Khâm, dù ở trong phòng nguyên chủ, nhưng cũng không hề chạm vào nàng một lần nào.
Không chỉ như thế, Trường Tôn Hành còn rất nhanh dẫn một nữ tử về, vụng trộm nuôi trong phủ.
Nữ tử kia xem nguyên chủ như cái đinh trong mắt, hai người đấu đến quên cả trời đất.
Đáng tiếc bản thân nguyên chủ cũng không phải người đa mưu túc trí gì, lỗ mãng còn bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, căn bản không phải là đối thủ của người ta.
Không qua bao lâu nữ tử liền mang thai, lại cố ý sinh non, cũng vu oan cho nguyên chủ.
Trường Tôn Hành thịnh nộ, không chỉ đánh nguyên chủ, còn nhốt nàng lại.
Cuối cùng là Yến Khâm mang người cứu nàng ra, nhưng cho dù là như thế, nguyên chủ vẫn không nguyện ý rời khỏi Trường Tôn Hành.
Yến Khâm tức giận đến mức hận không thể không có muội muội này, nói thẳng rằng sẽ không quan tâm đến nàng nữa.
Yến Khâm ngoài miệng nói mặc kệ, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện lại không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trường Tôn Hành coi thường, nữ tử hãm hại, làm nguyên chủ càng ngày càng cực đoan, chuyện này cũng dẫn tới Trường Tôn Hành càng không chào đón nàng.
Nhưng mà đột nhiên có một ngày, Trường Tôn Hành bắt đầu thường xuyên xuất hiện, cũng đối xử với nàng vô cùng tốt.
Nguyên chủ không có bất kỳ nghi vấn gì, chỉ cảm thấy là cuối cùng Trường Tôn Hành cũng chịu nhìn mình một chút.
Nguyên chủ không biết là, Trường Tôn Hành đối tốt với nàng, chẳng qua là muốn thông qua nàng, bắt lấy nhược điểm của Yến Khâm.
Yến Khâm chỉ có một người muội muội là nguyên chủ, trước khi xuất giá, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ ngã.
Ra tay từ chỗ nguyên chủ, đó là đường tắt tốt nhất.
Mà nguyên chủ căn bản không biết những chuyện này, đầy trong lòng chỉ có Trường Tôn Hành.
Trường Tôn Hành nói ra yêu cầu gì nguyên chủ cũng đồng ý.
Trường Tôn Hành thông qua nguyên chủ, không ngừng thu thập được chứng cứ có thể đưa Yến Khâm vào chỗ chết, cũng mượn nhờ thế lực của Yến Khâm làm lung lạc một nhóm người, lớn mạnh thế lực của mình.
Sau khi mưu đồ tốt tất thảy, Trường Tôn Hành chờ đợi thời cơ tốt nhất, một mẻ hốt gọn đảng của Yến Khâm.
Vì Trường Tôn Hành có công diệt trừ Yến Khâm, được phong làm Thái tử.
Mà nguyên chủ bị phế, Trường Tôn Hành không giết nàng, mà nhốt nàng trong lãnh cung.
Khi Yến Khâm chết thì nguyên chủ cũng điên rồi, bị giam vào lãnh cung không bao lâu, nhảy giếng tự sát mà chết.
-
Sơ Tranh đỡ trán thở dài, nguyên chủ đúng là đồ con lợn mà!
Vì một nam nhân không yêu mình, mà kéo cả gia tộc mình vào.
Cuối cùng rơi vào kết cục này, cũng coi như nàng ta xứng đáng.
Ách.
Sơ Tranh kéo lấy áo choàng, xử lý tình huống bây giờ trước đã.
Bây giờ cũng là lúc nguyên chủ đã gả cho Trường Tôn Hành, xác định Trường Tôn Hành còn chưa từng làm gì với nguyên chủ, Sơ Tranh thở phào.
Ban ngày tiểu tình nhân mà Trường Tôn Hành nuôi mang người tới thỉnh an nguyên chủ.
Tiểu tình nhân cố ý khích nguyên chủ tức giận, nguyên chủ óc lợn, căn bản không nghĩ nhiều, tại chỗ đánh tiểu tình nhân.
Kết quả vừa vặn bị Trường Tôn Hành gặp phải.
Trường Tôn Hành thích tiểu tình nhân kia vô cùng, trực tiếp cho người nhốt nguyên chủ ở chỗ này, quay mặt vào tường mà kiểm điểm lại.
Trường Tôn Hành thật sự đi ngang qua sao?
Viện tử của nguyên chủ Trường Tôn Hành cũng không muốn vào, sao gã có thể đi ngang qua vào lúc đó.
Có lẽ là tiểu tình nhân kia cố ý an bài.
Dáng dấp Trường Tôn Hành không tệ, nhưng so với Yến Khâm mà nói thì còn kém xa, Sơ Tranh không biết sao nguyên chủ lại coi trọng gã được.
Trong số những hoàng tử khác, cũng có người xuất sắc hơn Trường Tôn Hành.
Quả nhiên là heo.
Người ca ca Yến Khâm này, quan cư Thượng Thư Lệnh, nắm trong tay không ít thực quyền, hoàng đế cũng kiêng kị ba phần.
Mà Yến Khâm trong mắt triều thần, đại khái chính là sự tồn tại cấp bậc gian thần.
Có đôi khi y làm việc không theo lẽ thường, còn có chút ngang ngược, có thể vì lợi ích của bản thân mà phá hư quy củ.
Nhưng Yến Khâm có năng lực, chuyện Hoàng đế giao, y đều có thể làm tốt.
Có thể giải quyết chuyện mà triều thần khác không giải quyết được.
Cho nên Hoàng đế kiêng kị Yến Khâm, muốn làm suy yếu thế lực của y, lại không thể không dùng y.
Sơ Tranh thở dài, Yến Khâm thông minh như vậy, có thể bị nguyên chủ làm hại rơi vào kết cục kia, đủ để có thể thấy được Yến Khâm tốt với cô muội muội này cỡ nào.
Hiện tại Yến Khâm vẫn là vị Thượng Thư Lệnh làm cho người ta kiêng kị, cho nên lúc này Sơ Tranh đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi nơi rách nát này.
Sơ Tranh chuyển tới cửa, vừa mở cửa liền bị cuồng phong phất cho một mặt, gió lạnh căm căm thổi vào trong y phục.
Sơ Tranh nhanh chóng kéo chặt áo choàng trên người.
"Bắt hắn lại!"
Sơ Tranh chân trước vừa bước ra khỏi cửa phòng, chân sau đã nghe thấy bên trái truyền đến một tiếng hét lớn, tiếp đó một bóng đen từ trong cuồng phong cực nhanh lướt đến, trong tay mang theo trường kiếm hiện ra hàn quang lẫm liệt.
Sơ Tranh: "!!!"
Trong đầu Sơ Tranh đột nhiên hiện lên một hình ảnh.
Khi nguyên chủ ở trong này quay mặt vào tường hối lỗi, có một thích khách đột nhiên xông tới, bắt nàng, uy hiếp nguyên chủ đánh yểm trợ cho mình.
Thích khách không bị bắt lại, nhưng bị người ta trông thấy nàng và một nam nhân ở cùng một chỗ.
Chuyện này bị tiểu tình nhân biết, ả không nói cho Trường Tôn Hành biết, mà dùng chuyện này để uy hiếp nguyên chủ.
*
Chức quan có tham khảo, nhưng xin đừng thay vào lịch sử!