Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2067: Chậm chạp muốn về (34)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh tan học, đợi sau khi Trì Quy đến, cùng hắn đi ra khỏi cổng trường.

Bọn họ đi chậm hơn những học sinh khác, lúc đến cổng trường học, phát hiện không ít người đang vây xem.

Mà người bị vây xem là Lỵ Lỵ và một nam sinh mặc đồng phục trường khác.

Nam sinh nhìn có vẻ là loại người tính tình nóng nảy, đang lôi lôi kéo kéo Lỵ Lỵ.

Sơ Tranh nghe bạn học xung quanh thảo luận, biết từ đầu đến cuối câu chuyện.

Lúc tan học, nam sinh này đã ở ngay phía ngoài cổng trường, thấy Lỵ Lỵ ra, đi lên liền kéo cô ta đi.

Lúc ấy Lỵ Lỵ đi cùng A Khuê, làm sao chịu đi cùng nam sinh này.

Nam sinh nóng tính, cãi nhau với Lỵ Lỵ.

A Khuê thấy cảnh tượng này, đã một mình đi trước, Lỵ Lỵ muốn đuổi theo, lại bị nam sinh ngăn lại.

Chuyện lúc này là Lỵ Lỵ muốn đi, nam sinh lại không cho, trực tiếp cãi nhau rùm beng ở cổng trường.

Ở cổng trường không chỉ có học sinh, còn có phụ huynh.

Ầm ĩ một màn như thế, Lỵ Lỵ cũng không muốn gặp người nữa, cô ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, nhưng nam sinh kia không cho, khăng khăng bắt cô ta nói rõ ràng mọi chuyện ra.

Cổng trường ồn ào như cái chợ.

Sơ Tranh thừa dịp loạn dắt Trì Quy đi ra khỏi đám người: "Đi."

Trì Quy ngẩng đầu khỏi điện thoại di động: "Anh đi xem A Khuê một chút."

Sơ Tranh hơi trầm mặc, buông hắn ra: "Về sớm một chút."

"Em không đi cùng anh sao?"

"Về nhà làm bài tập." Kẻ đầu têu như ta đi xem người khác thất tình không tốt lắm đâu!

Mặc dù ta cảm thấy mình làm một chuyện tốt, sớm nhận rõ hiện thực, nhưng người khác không cảm thấy thế, cứ muốn sống trong mơ, cảm thấy ta xen vào việc của người khác, muốn đánh ta thì làm sao bây giờ?

Vẫn không đi thì hơn!

"..."

Trì Quy đưa Sơ Tranh đến bên ngoài chung cư rồi mới rời đi.

-

A Khuê cũng không biết topic kia do ai đăng, đương nhiên cậu ta cũng không có ý muốn trách người đăng bài.

Nếu như không phải vậy, thì cậu ta căn bản không biết Lỵ Lỵ đã làm những chuyện kia...

Chuyện của Lỵ Lỵ huyên náo rất lớn, cũng đã kinh động đến trường học.

Lúc này Sơ Tranh trộn lẫn một cước, báo cáo cô ta lan truyền lời đồn liên quan đến mình, ảnh hưởng đến mình học tập, dụng tâm cực kỳ hiểm ác.

Giáo viên: "..."

Nếu không phải tên em vẫn nằm trên bảng vàng danh dự, thì xém chút đã tin chuyện đó làm ảnh hưởng đến em học tập rồi đấy.

Đương nhiên nội dung giáo viên phun tào không quan trọng, chuyện quan trọng chính là Lỵ Lỵ xác thực từng làm chuyện này.

Trường học bên này rất nhanh đưa ra hình thức xử phạt, trực tiếp xử lý đuổi học.

Một học sinh có thể tung lời đồn về nỗi đau của người khác ra, lợi dụng ngôn ngữ của mọi người để làm tổn thương người khác, phẩm hạnh còn không đoan trang như thế, trung học Đông Dương không dám cần.

Chuyện đã thành, kết cục đã định, đối mặt với nhiều chỉ trích, và đủ loại chú mục, Lỵ Lỵ xám xịt thu dọn đồ đạc rời đi.

-

Giữa trưa Trì Quy không tới ăn cơm, Sơ Tranh hỏi hắn ở đâu, đưa cơm qua cho hắn.

Trong phòng học trống, nam sinh tên là A Khuê kia đang khóc bù lu bù loa, giấy chất thành cả bàn.

Bọn người Trì Quy, hoặc ngồi hoặc đứng, đang an ủi cậu ta.

Sơ Tranh do dự xem có nên đi vào không.

Trì Quy đã trông thấy cô, đi từ phòng học ra nhận lấy đồ trong tay cô: "Vào đi."

Sơ Tranh run rẩy nhìn bạn học A Khuê một chút.

Bạn học A Khuê chỉ lo khóc, căn bản không chú ý đến cô.

Sơ Tranh ngẫm lại cậu ta căn bản không biết đầu cua tai nheo của chuyện này, lại thả lỏng ra, trấn định đi theo Trì Quy vào phòng học.

Đồ ăn Sơ Tranh mang đến đủ cho tất cả mọi người ăn.

Du Tử Tích: "Được rồi được rồi, cậu đừng khóc nữa, ai mà chưa từng gặp tra nữ chứ. Mau ăn chút gì đi, ăn no mới có sức lực mà khóc."

A Khuê: "..."

A Khuê xác thực rất đói, nhận lấy cơm Du Tử Tích đưa tới.

A Khuê và cơm một trận, đại khái lại nghĩ tới chuyện thất tình, có chút đau buồn phẫn nộ: "Các cậu có biết cuối cùng cô ta nói với tôi câu gì không?"

"... Câu gì?" Có người yếu ớt nói tiếp.

"Cô ta nói cho tới bây giờ cũng chưa từng thích tôi." A Khuê đau khổ cực kỳ.

"..."

Thế này bảo bọn họ nói gì giờ?

Mẹ nó thế này càng đáng thương hơn cả người bị người ta xem như công cụ gửi thư tình.

A Khuê vừa và cơm, vừa kể lịch sử chua xót của mình.

Có thể là Lỵ Lỵ cảm thấy đã đến nước này rồi, dứt khoát vò mẻ không sợ sứt.

Lúc trước cô ta ở bên A Khuê, là bởi vì A Khuê khá thân với Trì Quy.

Bình thường Trì Quy không lui tới với bạn học khác, cũng chỉ mấy người bên cạnh hắn mới có thể đi theo hắn.

Từ lúc vừa mới bắt đầu Lỵ Lỵ đã muốn mượn chuyện này tiếp cận Trì Quy.

Về phần hai người bên ngoài... A Khuê không có tiền gì, Lỵ Lỵ lại thích mua đồ, còn thích đi ra ngoài chơi, đương nhiên phải có người gánh cho.

Bầu không khí trong phòng học rất vi diệu.

Có người nhìn về phía Trì Quy.

Trì Quy rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không biết đang suy nghĩ gì.

"Trì ca... Em không có ý trách anh." A Khuê nói xong, giải thích một câu: "Em chỉ là... Em chỉ là quá khó chịu."

"Ừ."

A Khuê nhìn gương mặt kia của Trì Quy, lại nhìn Sơ Tranh đứng ở bên người Trì Quy, càng cảm thấy đau khổ hơn.

-

Chuyện của Lỵ Lỵ huyên náo quá lớn, chờ Lỵ Lỵ đi rồi, cũng không có mấy người nhắc lại chuyện của Sơ Tranh nữa.

A Khuê sa sút tinh thần một thời gian thật dài, đến cuối kỳ mới trở lại bình thường —— chủ yếu là kỳ thi tới rồi, không trở lại bình thường không được.

Trong kỳ nghỉ hè, Trì Quy trở về nhà một chuyến, không biết nói điều kiện gì với cha mẹ hắn, cuối cùng hai người bán căn nhà đang tranh giành đi, một nửa tiền đưa cho Trì Quy.

Mà cái giá chính là... Từ nay về sau, cuộc sống của Trì Quy bọn họ không quan tâm đến nữa.

Từ đó hai người vui sướng chia tay, cả đời không qua lại với nhau nữa.

Trì Quy cầm thẻ, tự giễu cười cười.

Thật không biết tại sao bọn họ lại muốn sinh ra mình.

Trì Quy cất kỹ tấm thẻ kia, thở ra một hơi, trở lại nhà của hắn và Sơ Tranh.

Vẫn còn tốt...

Hắn có bảo bảo.

Sơ Tranh đang đọc sách, Trì Quy đi vào liền ôm cô.

"Làm gì?"

"Muốn ôm em."

Sơ Tranh nhịn một chút, không thể nhịn được nữa: "... Trên người anh toàn là mồ hôi."

"Bảo bảo ghét bỏ anh?"

"... Không dám." Sơ Tranh cực kỳ trái lương tâm, lo lắng có một ngày mình sẽ bị sét đánh.

Trì Quy cười một tiếng, vui vẻ nói: "Anh đi tắm."

-

Lớp 12 việc học nặng nề, Sơ Tranh làm bài tập đến hoài nghi nhân sinh, Trì Quy lại ngày nào cũng thảnh thảnh thơi thơi nằm chơi.

Cho nên tại sao ta phải làm một học thần chứ!!

[ Chủ tuyến: Mời người chơi trở thành học thần, tiến độ 68%]

Sơ Tranh nhìn bảng tiến độ, thở ra một hơi, điểm màu lục trên bản đồ nhỏ trùng điệp lên cô.

Sơ Tranh nhìn về phía phòng ngủ một chút.

Khí trời nóng bức, Trì Quy chỉ mặc một chiếc quần đùi, chân dài vắt trên mép giường, đang quơ chân.

Sơ Tranh: "..."

Muốn...

Được rồi, lát nữa lại bị 404, muốn gì mà muốn!

Sơ Tranh đẩy bài tập ra, vào phòng tắm rửa một cái, sau khi ra ngoài... Tiếp tục làm bài tập!

Trì Quy chơi game một hồi, để điện thoại di động xuống đi từ gian phòng ra.

"Bảo bảo, làm xong chưa?"

"Chưa." Sơ Tranh nắm lấy bút, bực bội viết đáp án xuống dưới một đề bài, trình tự cũng cắt bớt đi.

Trì Quy rót một ly nước uống hai ngụm, lại thăm dò hỏi: "Có đói bụng không, ăn khuya không?"

Sơ Tranh thuận miệng đáp một câu: "Anh sao?"

"Cái gì?" Trì Quy không nghe rõ: "Anh nấu cho em nha."

"..." Không phải rất muốn ăn đâu.

Sơ Tranh nhìn bài tập mình còn phải làm, ngẫm lại thẻ người tốt đi ngủ một mình, tâm lý có chút không cân bằng, cuối cùng Sơ Tranh biểu thị, muốn ăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.