Đại đảo chủ không nghĩ tới chuyện lại biến thành thế này, dược nhân kia có quan hệ gì với Thần Biển, vì sao...
Thần Biển muốn huyết tế nửa tháng một lần, Tú Tú sao mà chịu được?
Đại đảo chủ thật sự nghĩ không thông.
Đừng nói Đại đảo chủ nghĩ không thông, chính Tam đảo chủ cũng nghĩ không thông việc này.
Muốn phái người đi bắt Sơ Tranh, lại không biết cô ẩn thân ở đâu.
Sau khi trở về thì Diệp Tú Tú bị bệnh, một đám dược nhân lớn lên cùng Sơ Tranh, đều đã... Căn bản không ai có thể giống như cô, chịu đựng được những dược tính kia.
Đại đảo chủ nhìn Diệp Tú Tú sống không bằng chết, gấp đến độ bạc tóc.
Nhưng mà trừ gấp, thì ông ta cũng chỉ có thể giống như lúc trước không dùng dược nhân, bất lực mà nhìn.
"Nô lệ Chu gia kia..." Đại đảo chủ nhớ tới việc này: "Nàng ta tự mang người đi, bọn họ có quan hệ thế nào?"
Nếu như có quan hệ, bắt nô lệ kia lại, còn sợ cô không ra à?
Tam đảo chủ lắc đầu: "Hắn về Chu gia rồi, dược nhân kia cũng chưa từng xuất hiện. Trước đó cũng không ai thấy bọn họ từng gặp nhau."
Đại đảo chủ: "..."
-
Chu phủ.
Chu Phong nằm trên giường, thời gian này Bộ Khinh sống tốt hơn rất nhiều, người của Chu gia cũng sợ Thần Biển bên kia còn cần hắn, cho nên đối với hắn cũng hơi tốt hơn một chút.
Bộ Khinh cũng không dám lười biếng, ôm chậu quần áo lớn đi đến bờ biển giặt.
Cổ tay hắn bị thương, ôm hơi phí sức, vừa đi vừa nghỉ.
Bộ Khinh muốn buông xuống nghỉ một chút lại đi, trong tay đột nhiên nhẹ đi, chậu gỗ bị người lấy đi.
Thiếu niên hơi sững sờ, có chút cứng ngắc quay cổ, nhìn người đột nhiên xuất hiện.
Sao cô lại tới đây...
Trông thấy người này, đáy lòng Bộ Khinh có cảm giác muốn chạy trốn, bọn họ không phải người của một thế giới.
Cô tốt với mình như vậy, hắn sẽ nhịn không được mà sinh ra suy nghĩ không nên có với cô.
Nhưng nếu như có một ngày cô thu hồi lại những thứ này thì sao?
Bộ Khinh không đánh cược được.
Sơ Tranh: "Ai bảo ngươi giặt quần áo?"
Thiếu niên cúi đầu xuống, giơ tay đi lấy chậu gỗ trong tay Sơ Tranh.
Đây là chuyện hắn... Phải làm, không ai bảo hắn cả.
Hắn chỉ là nô lệ Chu gia mua.
"Ta cầm giúp ngươi." Sơ Tranh không cho, đổi chậu gỗ sang một bên khác.
Thiếu niên lắc đầu, biểu thị mình cầm được, giống như không tự cầm thì sẽ xảy ra chuyện lớn vậy.
Sơ Tranh vươn tay về phía hắn: "Vậy ngươi nắm tay ta đi."
Bộ Khinh: "!!!"
Bộ Khinh đương nhiên không đụng vào tay Sơ Tranh, đầu cúi xuống thật thấp, giẫm lên cát đi lên phía trước.
Sơ Tranh đuổi kịp hắn, thuận thế giữ chặt tay hắn.
Bộ Khinh quay đầu lại, đáy mắt phun trào cảm xúc, nói không nên lời là khiếp sợ ngượng ngùng, hay là e sợ kinh hoảng.
Giọng điệu Sơ Tranh bình thản: "Đừng giãy dụa, miệng vết thương của ngươi sẽ chảy máu."
Bộ Khinh: "..."
Thiếu niên giống như bị người ta ức hiếp, trong mắt tràn ngập hơi nước, ủy khuất trừng cô một cái.
Sơ Tranh giả bộ như không nhìn thấy, yên tâm thoải mái dắt tay thẻ người tốt của mình.
Tay cô gái ấm áp nhẵn nhụi, là cảm giác mà Bộ Khinh chưa từng có. Bị cô nắm, giống như toàn bộ thế giới đều ấm áp.
Nhưng cảm nhận được vết chai và chết thương trên tay mình, Bộ Khinh lại cảm thấy không còn mặt mũi, đáy lòng mơ hồ có sợ hãi... Sợ hãi cô ghét bỏ, cũng sợ hãi mình chật vật như vậy bị cô nhìn thấy.
Nhưng mà hắn lại tham luyến nhiệt độ trong tay cô, không hạ nổi quyết tâm tránh ra.
Chỉ... Chỉ một lát thôi.
Đến nơi bình thường hay giặt quần áo, Bộ Khinh tránh khỏi Sơ Tranh, lấy chậu gỗ tới.