Đám người hoảng sợ lui lại, người đập xuống đất ôm bụng kêu rên, đau đến mức nhăn cả mặt lại.
Sơ Tranh một cước đá súng trên đất vào trong phòng, hai tay đút trong túi, nhàn nhã lại tùy ý quét qua đám người.
Đám người không nghĩ tới trong tay cô có súng, công phu quyền cước còn lợi hại như vậy.
Sơ Tranh: "Cho các người một cơ hội, có người giật dây các người tới đối phó với tôi à?"
Đám người: "..."
Đám người yên tĩnh quỷ dị, không một ai nói chuyện, chỉ là không tự chủ lui về phía sau, đến khi không thể lui được nữa mới thôi.
Bọn họ sợ cô gái trước mặt này.
"Được, nếu như không có, thì chỉ có thể mời tất cả mọi người rời khỏi nơi này." Sơ Tranh chỉ chỉ cửa: "Cửa ở đó, không tiễn."
"!!!!"
Lập tức có người bộc phát: "Cô đừng có quá đáng, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi ra ngoài!"
"Anh có thể làm gì tôi?" Không phải là các ngươi động thủ trước à? Ta lợi hại hơn các ngươi, chính là ta quá đáng à? Tiêu chuẩn kép cũng đừng quá đáng như thế!
"Cô... Cô..." Người kia tức giận đến nói không ra lời.
Đối mặt với súng mà cô cũng có thể mặt không đổi sắc động thủ, ngay cả góc áo của cô bọn họ cũng không đụng vào được.
Bọn họ có thể làm gì cô?
Cùng tiến lên?
Nhưng trong tay cô có vũ khí, bọn họ không có, phần thắng của ai lớn hơn?
Nắm đấm anh cứng nhưng có thể cứng hơn đạn chắc?
"Là cô ta, là cô ta nói." Đột nhiên có người chỉ vào một người: "Nói cô không phải người tốt, còn nói Zombie sẽ hại người, là cô ta nói với chúng tôi nhất định phải đuổi mấy người đi, nếu không thì chúng tôi đều gặp nguy hiểm!"
Người bị chỉ vào chính là Kim Linh.
Lúc đầu Kim Linh đứng đằng sau đám người, lúc này bị người ta xác nhận, người bên cạnh cô ta cấp tốc tránh ra.
Đêm qua mặc dù mọi người bất mãn, cũng xác thực muốn đuổi người đi, nhưng cũng không có ai thật sự dám đi đuổi người.
Là sau đó Kim Linh thuyết phục bọn họ, còn thuyết phục hai người có vũ khí, cho nên bọn họ mới có lá gan này.
Sao Kim Linh có thể nghĩ tới những người này lại bán đứng mình như vậy, còn có con ranh kia là thế nào vậy?
Vì sao...
Không giống như trước đó?
Kim Linh xui khiến bọn họ, Sơ Tranh không kinh ngạc cũng không ngoài ý muốn.
Trước đó Kim Linh đã muốn hại chết mình, cô ta không làm những chuyện này mới kỳ quái.
Sơ Tranh: "Cho các người một lựa chọn, hoặc là đuổi cô ta đi, hoặc là các người đi cùng cô ta."
"..."
Mọi người dồn dập quay đầu nhìn Kim Linh.
Ánh mắt kia y như ánh mắt trước đó bọn họ nhìn Sơ Tranh.
Kim Linh siết chặt tay: "Mọi người nghe tôi nói, chuyện này..."
"Các người chỉ có mười phút." Sơ Tranh cắt ngang màn diễn thuyết sắp bắt đầu của Kim Linh.
Kim Linh khiếp sợ nhìn về phía Sơ Tranh, nhưng mà Sơ Tranh căn bản không nhìn cô ta, giống như cô ta chỉ là thứ tôm tép nhãi nhép, không đáng để cô chú ý.
Cảm giác này cực kỳ tệ.
-
Đám người tụ tập lại cùng một chỗ, bắt đầu xì xào bàn tán thương lượng, Kim Linh bị cô lập ở một chỗ, xanh mặt.
"Đuổi cô ta đi à?"
"Nếu không thì cô gái kia sẽ đuổi hết chúng ta ra ngoài, bên ngoài đang đổ mưa, còn có Zombie, ra ngoài chẳng phải sẽ xong luôn sao."
"Đúng, vốn là do cô ta xui khiến chúng ta, đuổi cô ta đi là được rồi."
"Nhưng mà..."
"Chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ không đối phó được một người à?"
"Anh đến đi?"
"Cô ta rất lợi hại, ai có thể đánh thắng cô ta?"
"Đúng thế, vừa rồi không phải anh không nhìn thấy, cô ta chỉ dùng có hai động tác như thế mà đã chế phục được người, ai dám lên nữa?"
Bọn họ nhiều người thì sao?
Người ta là kỵ binh, bọn họ là sâu kiến.
Trước thực lực tuyệt đối, bọn họ nào dám nói gì?
Thời gian mười phút rất nhanh trôi qua năm phút, trong đầu Kim Linh rối bời, cũng không nghĩ được cách gì.
"Có phải chỉ cần cô ta đi, thì cô sẽ không đuổi chúng tôi đi không?" Có người lên tiếng hỏi thăm.
Cô gái tựa ở cạnh cửa mặt lạnh gật đầu: "Ừ."
Đám người xô xô đẩy đẩy, cuối cùng phái ra một đại biểu: "Kim Linh, cô tự đi đi."
Con ngươi Kim Linh hơi co lại: "Các người đừng quên, là ai dẫn các người tìm được nước!"
Sắc mặt mọi người hơi biến đổi, chột dạ dời mắt.
Kim Linh nói tiếp: "Nếu như không phải tôi nhắc nhở các người không thích hợp, thì bây giờ các người cũng không ở đây đâu, các người đừng có vong ân phụ nghĩa!"
"..."
Mọi người mặc dù chột dạ, nhưng cũng không ai nói chuyện.
"Trong đội ngũ của bọn họ có Zombie đấy!" Kim Linh chỉ vào Sơ Tranh: "Các người dám ở cùng một chỗ với cô ta à?"
"Nhưng bên ngoài càng nhiều hơn..." Không biết là ai nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
"..."
"Còn hai phút."
Sơ Tranh nhắc nhở, làm đám người rối loạn, trong tiềm thức bọn họ cảm thấy, cô gái này nói đuổi bọn họ đi không phải là nói chơi cho vui.
Cô thật sự làm được!
Bọn họ không muốn chết.
Thế là rất nhanh có người động thủ.
Kim Linh không có giá trị võ lực gì, bị người ta túm đi, túm về phương hướng cửa lớn.
Lúc này đáy lòng Kim Linh chỉ còn lại khủng hoảng, bên ngoài nhiều Zombie như vậy, cô ta ra ngoài còn có thể sống được sao?
"Các người không thể như thế."
"Cô ta không phải người tốt lành gì, các người sẽ bị cô ta hại chết."
"Thả tôi ra!!"
"Các người thả tôi ra!"
Giọng nói của Kim Linh quanh quẩn trong phòng, nghe khá là chói tai.
Sợ dẫn Zombie bên ngoài tới, cuối cùng Kim Linh bị bịt miệng lại, chỉ có thể mơ hồ a a ô ô.
"Đại lão, cô... Có thù gì với cô ta à?" Chi Khai bám lấy cửa, nhìn đám người kia đuổi Kim Linh ra ngoài.
"Cô ta xui khiến người ta đối phó chúng ta, anh cảm thấy có thù không?"
"..."
Cũng đúng, nếu như không có đại lão, thì nói không chừng bây giờ người bị đuổi ra chính là bọn họ.
Thế đạo như bây giờ, không ai có thể đồng tình với ai, chỉ có thể cố gắng mà sống sót.
-
Kim Linh bị đẩy ra khỏi cửa, đập vào mắt chính là Zombie lung la lung lay trong mưa, lít nha lít nhít, cơ hồ ba bước một con.
Ban ngày thị lực của Zombie rất kém, lúc này lại mưa, tiếng mưa rơi che phủ âm thanh khác, Kim Linh đứng ở bên ngoài, không làm cho Zombie chú ý.
Nơi có thể đứng có hạn, ra ngoài là sẽ bị mưa xối trúng.
Kim Linh tức giận đến mức toàn thân phát run.
Kế Sơ Tranh...
Rốt cuộc là thế nào? Vì sao lại đột nhiên thay đổi... Trước đó rõ ràng cô ta không phải như vậy.
Chẳng lẽ cô ta cũng giống như mình, cũng mơ thấy chuyện tương lai?
Không sai, Kim Linh mơ thấy rất nhiều chuyện về tương lai.
Cô ta biết mình sẽ chết vì một người tên là Kế Sơ Tranh.
Khi mơ thấy chuyện này, virus còn chưa bộc phát.
Cô ta tưởng rằng mình chỉ mơ một giấc mơ kỳ quái.
Nhưng mà...
Rất nhanh virus bộc phát, giống y hệt như trong giấc mơ vậy.
Ngay sau đó, thứ từng xuất hiện trong giấc mơ của cô ta, từng cái ứng nghiệm.
Sau đó thật sự gặp được Kế Sơ Tranh.
Kim Linh chỉ biết mình chết vì Kế Sơ Tranh, nhưng không biết vì cái gì.
Nhưng cô ta không muốn chết.
Cho nên cô ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
Thế nên mới có chuyện sau đó.
Vì sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mà cô đã trở nên khác biệt như thế, khoảng thời gian này, cô gặp được cái gì?
Chẳng lẽ cuối cùng mình vẫn chạy không thoát? Không! Ông trời đã báo cho cô ta biết mình sẽ chết, chính là chỉ cho cô ta một con đường, cô ta không thể chết.
Kim Linh hít sâu một hơi, nhìn đám Zombie du đãng bên ngoài, tâm tình thế mà lại bình tĩnh trở lại, đáy mắt phun lên từng trận ác độc.
Nếu các người đã đuổi tôi ra ngoài, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.