"Mạc tiểu thư, tuổi còn nhỏ mà sao lòng dạ đã ác độc như thế rồi." Người đàn ông cười rất vui vẻ: "Bây giờ là xã hội pháp chế, hơn nữa dù nói thế nào thì đây cũng là người của Phí gia, Mạc tiểu thư cho chút thể diện chứ."
"Nếu đã vậy thì còn hỏi tôi làm gì." Sơ Tranh rũ mắt xuống.
"Cô út, mọi người về trước đi." Người đàn ông cũng không đưa ra hình phạt gì, ngược lại vẻ mặt rất ôn hòa.
Phí Ấu Bình không mò ra hắn có ý gì, nháy mắt với Mạc Hướng Thu, dẫn theo Phí Tẫn Tuyết rời khỏi nơi này trước.
Mạc Hướng Thu trừng Sơ Tranh một chút, ra hiệu cô đuổi theo.
"Mạc tiểu thư dừng bước." Người đàn ông lên tiếng gọi Sơ Tranh lại.
Mạc Hướng Thu nhíu mày, không biết gia chủ Phí gia này muốn làm gì: "Đừng nói lung tung, nghe chưa!"
Sơ Tranh căn bản không để ý tới Mạc Hướng Thu, Mạc Hướng Thu tức giận vô cùng.
Lúc trước sao ông ta lại nhận nuôi một đứa con gái như vậy chứ, thật là tức chết ông ta mà.
"Sắc trời không còn sớm nữa, các vị cũng nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay tản ra trước đi."
Người ở đây nhìn nhau vài lần, dồn dập đứng dậy rời đi.
Người vừa đi, không gian lập tức trống trải hẳn, đại quản gia cho người xử lý sạch sẽ mảnh sứ vỡ trên đất, người hầu kia cũng bị dẫn đi, rất nhanh cũng chỉ còn lại có Sơ Tranh và người đàn ông này.
"Mạc tiểu thư lại đây ngồi đi." Người đàn ông vẫy tay gọi Sơ Tranh, ra hiệu chỗ ngồi bên cạnh hắn.
Sơ Tranh hơi chần chờ, không biết hắn muốn bày trò gì, cẩn thận phỏng đoán, đi tới ngồi.
Không biết người đàn ông mò từ đâu ra một chén trà mới, đặt ở trước mặt Sơ Tranh, rót cho cô một chén trà: "Nếm thử đi, trà mới của núi Vân Đỉnh năm nay đấy."
Lá trà của núi Vân Đỉnh vô cùng nổi tiếng, nhưng số lượng tinh phẩm rất ít, muốn lấy được một chút cũng không dễ dàng.
"Hạ độc?"
Người đàn ông khẽ cười một tiếng: "Mạc tiểu thư, khi không tôi hạ độc cô làm gì?"
"..." Mi đột nhiên như thế, ta có chút sợ nha, thẻ người tốt không nên như thế.
Sơ Tranh bưng trà nhấp một miếng, người đàn ông chống cằm: "Không sợ hạ độc?"
Sơ Tranh đặt chén trà xuống: "Anh giữ tôi lại không phải vì muốn mời tôi uống trà chứ?"
Mặt mày người đàn ông khẽ cong, đầu ngón tay hắn chạm vào USB, đẩy lên giữa bàn: "Mạc tiểu thư đoán xem, tôi đưa đi kiểm tra, có thể kiểm tra ra được dấu vân tay của cô không?"
Sơ Tranh hơi rũ mắt xuống, một lát sau ngước mắt lên: "Thứ này không hề liên quan gì đến tôi, vì sao lại kiểm tra ra được dấu vân tay của tôi ở trên đó?"
Khi cô cầm đã dùng đồ bao lại rồi, sao lại có dấu vân tay của cô được, ngây thơ.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Sơ Tranh, một lát sau cất USB đi: "Xem ra thật sự là tôi hiểu lầm Mạc tiểu thư rồi."
"Biết là tốt rồi."
"Mạc tiểu thư, không ai nói cho cô biết, ở Phí gia, nói chuyện với tôi không thể không có quy củ như thế sao?"
Sơ Tranh nghiêng đầu xuống, liếc mắt qua nhìn người bên cạnh, không rõ ý vị: "Anh muốn dạy tôi quy củ?"
Người đàn ông thế mà lại thuận thế tiếp lời: "Mạc tiểu thư nguyện ý học."
"..."
Ôi, nhìn mi trâu chưa kìa, cuối cùng ai dạy ai quy củ còn chưa nhất định đâu.
Không đợi Sơ Tranh nói chuyện, người đàn ông trực tiếp tiễn khách: "Đưa Mạc tiểu thư về đi."
Đại quản gia dẫn hai vệ sĩ vào, đưa Sơ Tranh rời đi.
"Tiên sinh." Đại quản gia cúi người: "Sao ngài lại thay đổi chủ ý ạ?"
Người đàn ông không rõ ý vị: "Cô ta không giống như trên tư liệu."
"Vâng..." Cho nên? Người trong ngoài không đồng nhất rất nhiều mà, tiên sinh cảm thấy hứng thú với chuyện này sao?
"Đưa văn kiện qua cho cô út của tôi, bảo bà ta ký tên đi." Người đàn ông gõ bàn một cái, không muốn nói chuyện nhiều về vấn đề kia: "Nếu không thì để con gái bà ta đợi ở bên trong, cô út là người thông minh, chắc phải biết nên chọn thế nào."
Đại quản gia: "Vâng tiên sinh."
-
Biệt thự của Phí Ấu Bình.
"Rốt cuộc là thế nào hả?" Vừa vào nhà, Phí Ấu Bình đã không nhịn được: "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được đi trêu chọc thằng điên Phí Giáng ấy!"
"Con không có..." Phí Tẫn Tuyết khóc rất thương tâm.
Phí Ấu Bình cố nén lửa giận: "Vậy con nói đi, chuyện rốt cuộc là thế nào."
Phí Tẫn Tuyết khóc thút thít: "Con không biết... Con thật sự không biết thứ kia là... là... Của hắn."
Phí Tẫn Tuyết vốn muốn lấy một phần văn kiện khác, mặc dù cũng là cơ mật, nhưng không quan trọng như vậy.
Những thứ này đã đủ để đuổi Mạc Sơ Tranh ra ngoài.
Nhưng không biết vì sao cuối cùng cô ta lại lấy đi đồ của Phí Giáng.
Gian phòng kia, trước đó căn bản cũng không phải Phí Giáng dùng.
Cô ta càng nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng cô ta đã nhét đồ cho Mạc Sơ Tranh, vì sao Mạc Sơ Tranh lại tỉnh táo xuất hiện, mà đồ còn nằm ở chỗ cô ta nữa chứ.
"Mẹ, sao con có thể lấy đồ của Phí Giáng được, con lại không ngốc, con thật sự không biết vì sao lại biến thành thế này."
Phí Tẫn Tuyết khóc đến thở không ra hơi.
"Không phải con..." Phí Ấu Bình đi qua đi lại: "Vậy thì là ai? Còn ai biết con muốn làm chuyện này nữa?"
Phí Tẫn Tuyết lắc đầu: "Con không nói với ai cả."
Phí Tẫn Tuyết sống ở Phí gia nhiều năm như vậy, biết người nơi này không có ai có thể thật sự tín nhiệm, sao cô ta dám nói với người khác.
"Nếu là đồ quan trọng, thì Phí Giáng không thể ném lung tung..." Việc này không thích hợp.
Khi Phí Ấu Bình nhìn thấy đại quản gia, thì đã biết nơi nào không thích hợp.
Đây vốn là một cái bẫy!
Chắc chắn là Phí Giáng cố ý đặt đồ ở đó.
Mặc kệ cuối cùng Phí Tẫn Tuyết có vu oan được cho con ranh kia không, thì Phí Tẫn Tuyết cũng phải trả giá cho việc này.
Mà cái giá này bây giờ phải do bà ta gánh lấy.
Mục đích của Phí Giáng chỉ là công ty trong tay bà ta.
Dưới tay Phí Ấu Bình có công ty, là ông cụ Phí cho bà ta.
Phí Ấu Bình biết Phí Giáng muốn công ty này, nhưng lợi nhuận của công ty này cũng chỉ xem là tạm được.
Căn bản kém hơn những công ty khác, vì sao Phí Giáng lại nhất định muốn công ty này?
Càng không nghĩ ra, Phí Ấu Bình lại càng không muốn giao ra.
Công ty dưới danh nghĩa của bà ta không chỉ có một chỗ này, cũng không sống dựa vào lợi nhuận của nó, Phí Giáng muốn, Phí Ấu Bình cảm thấy công ty này nhất định có bí mật gì đó.
Nhưng vấn đề bây giờ không phải là bà ta có muốn giao hay không.
Mặc kệ bà ta có muốn hay không, bây giờ bà ta cũng không có quyền lựa chọn.
"Tứ tiểu thư, ký tên đi." Đại quản gia nhắc nhở một câu: "Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay có vẻ như Tẫn Tuyết tiểu thư rất mệt mỏi, Tứ tiểu thư không muốn Tẫn Tuyết tiểu thư mệt mỏi thêm chứ?"
Phí Ấu Bình cầm bút, đầu ngón tay cũng trắng bệch cả ra: "Tính toán một đứa trẻ, nó rất có cảm giác thành công sao?"
Đại quản gia không đáp.
Phí Ấu Bình cắn răng viết tên mình xuống, sau đó ném đồ cho đại quản gia.
Đại quản gia kiểm tra một lần, mỉm cười cúi người, sau đó dẫn người rời đi.
"Em ký cái gì vậy?" Lúc này Mạc Hướng Thu mới dám lên tiếng.
"Một công ty."
"Công ty?"
Phí Ấu Bình không muốn giải thích quá nhiều, căn dặn Mạc Hướng Thu: "Anh dẫn Tẫn Tuyết lên nghỉ ngơi trước đi."
Chuyện của Tẫn Tuyết bà ta đã nghĩ rõ ràng.
Chính là tên điên Phí Giáng cố ý đặt bẫy.
Chỉ là làm sao Phí Giáng biết Tẫn Tuyết sẽ làm chuyện này?
Mạc Hướng Thu lo lắng: "Ấu Bình..."
"Em không sao." Phí Ấu Bình lắc đầu: "Để em yên tĩnh một mình."
Ở chỗ Phí Ấu Bình, Mạc Hướng Thu hiển nhiên thuộc về thế yếu, chỉ có thể nghe lời Phí Ấu Bình, dẫn Phí Tẫn Tuyết lên lầu.