Phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Trừ ông cụ Phí và mẹ con Phí Ấu Bình, thì không còn người nào nữa.
Phí Ấu Bình vốn cho rằng tìm ông cụ đến, là chuyện này còn có chỗ trống mà cứu vãn.
Nhưng ai ngờ sẽ là thế này.
"Cha, thiếu gia Trương gia kia... Sao Tẫn Tuyết có thể gả đi được, làm vậy không phải hại cả đời Tẫn Tuyết sao?"
Ông cụ trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Vừa rồi Phí Giáng nói là con muốn định mối hôn sự này cho đứa con nuôi kia?"
"..."
Phí Ấu Bình không thể nào giải thích.
Cánh môi Phí Ấu Bình mấp máy mấy lần, đều không phát ra âm thanh.
Bà ta cho Phí Tẫn Tuyết một ánh mắt.
Phí Tẫn Tuyết lập tức ôm cánh tay ông cụ khóc lóc kể lể: "Ông ngoại, cháu còn chưa học xong, cháu không thể định ra hôn ước sớm như vậy được..."
"Ông ngoại hiểu cháu nhất, ông nhất định phải giúp cháu."
Trong mấy đứa con của ông cụ, người ông ta thương nhất chính là Phí Ấu Bình.
Cho nên dù Phí Ấu Bình chưa kết hôn mà đã sinh con, ông ta cũng có thể làm cho Phí Ấu Bình yên bình ở trong Phí gia, còn cho bà ta cổ phần của công ty.
Sau khi Phí Tẫn Tuyết sinh ra, ông cụ cũng rất thích.
—— Ông nội đúng là rất yêu thương con gái mình, nhưng lại xem con gái người ta như công cụ, muốn lợi dụng thế nào thì lợi dụng thế ấy.
Ông cụ tự dưng nghĩ đến câu nói này của Phí Giáng.
Ông ta làm sai sao?
Ông cụ không cảm thấy mình làm sai.
Ông ta cũng chỉ vì Phí gia.
Nếu như lúc trước ông ta không làm vậy, thì bây giờ làm gì còn Phí gia nữa, làm gì còn thời điểm cho hắn diễu võ giương oai chứ.
"Chuyện này để ông nghĩ cách." Ông cụ đối nghịch trong lòng, căn bản không để ý đến lời cảnh cáo của Phí Giáng.
Phí Tẫn Tuyết vui mừng: "Cảm ơn ông ngoại, ông ngoại tốt với cháu nhất."
"Được rồi, đừng khóc nữa."
Phí Tẫn Tuyết lập tức lau lau nước mắt, nín khóc mỉm cười: "Dạ, ông ngoại có đói bụng không, chúng ta về ăn cơm trước đi."
Ông cụ nhìn chủ trạch trống rỗng, ngay cả người hầu cũng không nhìn thấy, lửa giận lại từ từ bốc lên.
"Đi."
-
Tâm trạng của Phí Giáng rõ ràng không tốt lắm, sau khi lên lầu cũng không nói câu nào.
"Nghĩ gì vậy?"
Sơ Tranh giơ tay lung lay trước mặt hắn.
Con mắt Phí Giáng chuyển động một vòng, dần dần có tiêu cự.
"Em cảm thấy sau này anh sẽ xuống tầng thứ mấy địa ngục?"
"..." Ta làm sao biết! Ta cũng không làm việc phía dưới, mi hỏi ta ta biết đi hỏi ai đây. Sơ Tranh trầm ngâm hai giây: "Anh chết là biết ngay."
Phí Giáng nghe thấy lời này, cũng không tức giận, mà lại muốn cười.
"Bạn nhỏ, anh chết thì em phải làm sao?"
Kéo ngược lại thôi, nếu không thì đến phó bản tiếp theo, có thể làm sao?
Sơ Tranh còn chưa nói ra lời này, đã bị Vương Giả ngăn cản kịp thời.
"Anh chết, em cũng sẽ chết."
Phí Giáng nhíu mày: "Bạn nhỏ muốn chết cùng anh sao?"
Sơ Tranh hơi chần chờ, động viên hắn: "Duy trì như thế đi, anh có thể!"
"Ha ha..."
Phí Giáng chôn mặt trong cổ Sơ Tranh cười, hơi nóng đảo qua cổ Sơ Tranh, hơi ngứa, cũng hơi nóng.
Sau đó sao lại phát triển thành không thể miêu tả, hai người trong cuộc là Sơ Tranh và Phí Giáng đều không nhớ gì cả.
-
"Mạc Sơ Tranh, em quá đáng rồi đấy!"
Người đàn ông bóp cổ tay, tức giận trừng cô gái đối diện.
"Không chơi nổi?"
Ngực Phí Giáng chập trùng hơi lớn: "Có ai như em, dùng năng lực làm... Làm loại chuyện đó không?"
Sơ Tranh hùng hồn: "Em thích, anh quản được sao?"
Khóe miệng Phí Giáng giật một cái: "Em dùng trên người anh, em nói xem anh quản được không?"
Thân thể của hắn!
Của hắn!
Ngôn linh của em là lực lượng vô hình lợi hại đến mức có thể dùng để giết người, vì sao em lại dùng nó để...
Phí Giáng nghĩ thôi là đã cảm thấy xấu hổ.
"Em chỉ thích dùng trên người anh."
"..."
Sơ Tranh phát hiện ngôn linh dùng trên người Phí Giáng cũng sẽ không có phản phệ gì, không biết là vì không tạo thành tổn thương cho Phí Giáng, hay là nguyên nhân khác.
Hơn nữa còn có thể xoát độ thành thạo.
Cô không dùng không phải có lỗi với thẻ người tốt sao?
Phí Giáng không muốn nói nhảm với Sơ Tranh, toàn bị dẫn lệch hướng, tức giận đi vào phòng tắm.
Sơ Tranh tùy tiện mặc một bộ quần áo vào xuống giường, gõ cửa thủy tinh hơi mờ của phòng tắm.
"Không cho phép vào!"
Giọng nói thẹn quá hóa giận của người đàn ông xen lẫn với tiếng nước truyền tới.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa ở bên ngoài, không có dự định đi vào.
"Anh cảm thấy ông cụ nhà anh, có đồng ý với hôn sự của Phí Tẫn Tuyết không?"
Tiếng nước trong phòng tắm nhỏ xuống.
"Ông ta có đồng ý hay không không quan trọng, bây giờ không phải do ông ta định đoạt."
Sơ Tranh: "Ông ta cầm quyền Phí gia nhiều năm như vậy, cho dù bây giờ lui ra rồi, nói không chừng trong tay vẫn còn những thế lực khác."
"Anh biết."
Đương nhiên Phí Giáng biết những chuyện này, nhưng Phí Tẫn Tuyết nhất định phải gả cho thằng ngốc của Trương gia kia.
Ông cụ có bản lĩnh gì, thì cứ việc lấy ra mà sử dụng.
Hắn có thể nhận lấy toàn bộ Phí gia, cũng không quan tâm một chút sóng gió nhỏ bây giờ.
Cửa phòng tắm bị kéo ra, người đàn ông tùy tiện bọc lấy áo choàng tắm, xen lẫn cả hơi thở ướt át đứng ở bên trong.
Giọng nói của hắn hơi trầm thấp, giống như nhiễm lên hơi nước mờ mịt: "Em không có gì muốn hỏi anh sao?"
Sơ Tranh mờ mịt: "Hỏi cái gì?"
"Vừa rồi em cũng nghe thấy, con người của anh, bản thân đã có vấn đề, em sợ không?"
Ta sợ muốn chết.
Nhưng ta có cách nào đâu!
Sơ Tranh xuất ra trạng thái kinh doanh: "Ai em cũng không sợ, càng không sợ anh."
Phí Giáng siết chặt cánh tay xuôi ở bên người, giọng nói càng thấp hơn: "Nếu như một ngày nào đó... Một ngày nào đó anh không kiểm soát được mình, có lẽ sẽ tổn thương em."
Sơ Tranh không chút để ý hỏi: "Anh từng mất khống chế trước mặt em chưa?"
Phí Giáng: "..."
Hình như chưa từng.
Không chỉ chưa từng, ngược lại mỗi lần ở bên cạnh cô đều sẽ bình tĩnh trở lại.
Cô gái ngoài cửa khoác áo sơ mi của hắn, vạt áo rộng rãi mà quá dài, vừa vặn che đùi cô lại.
Đôi chân thon dài thẳng tắp giống như tác phẩm nghệ thuật, ngay cả móng tay cũng sáng bóng.
Cô gái chậm rãi mở miệng: "Phí Giáng, em tin tưởng anh."
Nhịp tim Phí Giáng đầu tiên là lọt mất nửa nhịp, sau đó thì không theo khống chế, mất quy luật.
Tin tưởng hắn... Tin tưởng hắn cái gì chứ?
Ngay cả bản thân hắn cũng không tin.
Sao cô lại có thể nói chắc chắn như vậy?
Phí Giáng muốn nói gì đó để phản bác cô, nhưng lại không tìm thấy từ ngữ phù hợp, khẽ nhếch môi: "Muốn tắm cùng nhau không?"
Sơ Tranh nhướn mày: "Không sợ em làm gì anh à?"
Phí Giáng nghiêng đầu qua một bên, có chút không được tự nhiên: "... Tới không?"
"Anh đừng hối hận."
"..."
Phí Giáng làm bộ muốn đóng cửa.
Sơ Tranh giơ tay chặn lại, lách mình tiến vào phòng tắm.
-
Ông cụ Phí ở trong biệt thự của Phí Ấu Bình, cho dù bây giờ Mạc Hướng Thu đã kết hôn với Phí Ấu Bình, ông cụ vẫn không chào đón Mạc Hướng Thu.
Sơ Tranh nghe người hầu trong chủ trạch bát quái, nói Mạc Hướng Thu đã bị ông cụ dạy dỗ nhiều lần.
Mạc Hướng Thu người này cũng không có thành tựu gì lớn, cũng không có nhiều năng lực lắm, ưu điểm duy nhất chính là vẻ ngoài đẹp trai.
Ở trong mắt ông cụ, người như Mạc Hướng Thu, chỉ có túi da không có linh hồn.
Phí Ấu Bình vốn nên được gả tốt hơn, cũng là vì Mạc Hướng Thu mà làm chậm trễ Phí Ấu Bình.
Nên đương nhiên ông cụ không thích gì Mạc Hướng Thu.
Nếu như không phải ông cụ còn phải giải quyết chuyện của Phí Tẫn Tuyết, thì có lẽ màn kịch bên kia sẽ càng đặc sắc hơn nữa.