Sơ Tranh lật ảnh chụp và video trong tay, cũng không biết nên nói Phí Tẫn Tuyết ngu hay là đần.
Lúc này không an phận ở trong nhà, lại còn dám chạy tới gặp Thôi Nhàn Ngọc.
Những tấm hình trước đó Sơ Tranh có đều tương đối mơ hồ, lần này lại chụp được chính diện, còn rất ghê gớm.
Nhưng lúc này...
Hai người kia gặp mặt không thể chỉ vì muốn làm chút chuyện này chứ?
Thôi Nhàn Ngọc cũng không giống như người ngu xuẩn sẽ tự tìm phiền toái cho mình.
Xem ra cần phải tìm người điều tra thêm xem sao...
Sơ Tranh cất điện thoại đi, lái xe rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, ông cụ bên kia có động tác không nhỏ, nhưng Phí Giáng đều không có phản ứng gì, mặc cho ông cụ giày vò.
Một tuần sau, Sơ Tranh trở về muộn, vừa vặn nhìn thấy ông cụ đi từ thư phòng của Phí Giáng ra, chống gậy xuống lầu.
Kho ông cụ đi ngang qua Sơ Tranh, ông ta hừ lạnh một tiếng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho.
Ngày hôm sau Sơ Tranh nghe nói Trương gia chủ động muốn từ chối chuyện này.
Trương gia luôn là trạng thái bị động, sau khi Phí Giáng nhúng tay vào, bọn họ căn bản không có quyền từ chối.
Bây giờ lại dám chủ động từ chối...
Ông cụ Phí đã làm gì?
Rõ ràng Phí Giáng rất khó chịu, nhưng Sơ Tranh hỏi hắn, hắn cũng không nói.
"..."
Cuối cùng vẫn phải dựa vào ta!
Sơ Tranh hẹn Phí Tẫn Tuyết ra gặp mặt.
Phí Tẫn Tuyết hơi sợ Sơ Tranh, không muốn đồng ý lắm, nhưng cô ta lại không thể không đi.
Địa điểm là do Sơ Tranh chọn, Phí Tẫn Tuyết đi vào mới phát hiện trong tiệm chỉ có nhân viên phục vụ, không có khách.
Sơ Tranh ngồi ở chỗ ngồi gần cửa sổ, chống cằm nhìn ra bên ngoài.
"Cô tìm tôi làm gì?" Phí Tẫn Tuyết ngồi xuống đối diện Sơ Tranh.
Sơ Tranh giơ tay đẩy phong thư bên cạnh sang phía cô ta, Phí Tẫn Tuyết theo bản năng đè lại.
Phong thư không đóng kín, vừa rồi bị đẩy, làm đồ vật bên trong trượt ra một nửa.
Con ngươi Phí Tẫn Tuyết hơi co rụt lại.
Cho dù đã có chuẩn bị, nhưng trong lòng cô ta vẫn cuồng loạn lên.
Từ sau khi Sơ Tranh cảnh cáo cô ta, thì cô ta không hề bí mật gặp mặt Thôi Nhàn Ngọc nữa.
Một lần duy nhất...
Sao lại bị cô chụp được?
Rõ ràng cô ta đã để ý như vậy, sau khi ra ngoài còn cố ý đến nơi nhiều người đi vòng quanh, thay quần áo rời đi từ phía sau.
Cô ta đã làm đến mức như vậy, vì sao cô còn có thể chụp được loại ảnh chụp này?!
Cô gái đối diện chậm rãi khuấy cà phê: "Tôi điều tra một chút, Phí gia và Thôi gia không hợp nhau, bắt đầu từ khi ông cụ cầm quyền, ân oán của bọn họ hơi dài, người ông cụ hận nhất chắc là Thôi gia."
Sơ Tranh ngừng một chút, tầm mắt khẽ nâng lên, nhìn về phía Phí Tẫn Tuyết đang cắn chặt môi ở đối diện.
"Cô nói xem, nếu như ông ta biết chuyện của cô và Thôi Nhàn Ngọc, thì sẽ nghĩ như thế nào?"
Phí Tẫn Tuyết mạnh miệng: "Ông ngoại rất thương tôi, cho dù biết thì cũng sẽ không thật sự trách cứ tôi."
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Vậy nếu như biết, cô còn bán Phí gia thì sao?"
Phí Tẫn Tuyết trừng lớn mắt: "Cô nói cái gì? Ai bán Phí gia, cô nói bậy bạ gì đó!"
Âm lượng phía sau cất cao hơn không ít.
Nhân viên phục vụ đằng xa không khỏi liếc mắt nhìn qua.
Phí Tẫn Tuyết kịp phản ứng, vội vàng thu liễm lại, nhưng vẫn dùng ánh mắt trừng Sơ Tranh.
Cô ta chỉ lui tới với Thôi Nhàn Ngọc mà thôi...
Cho tới bây giờ cô ta cũng không hề nói với Thôi Nhàn Ngọc chuyện về Phí gia.
Đầu ngón tay trắng thuần của Sơ Tranh điểm lên phong thư kia một cái: "Bên trong còn có vài thứ, Phí tiểu thư xem cho kỹ."
Phí Tẫn Tuyết: "..."
Phong thư bình thường, lúc này lại giống như chậu máu.
Phí Tẫn Tuyết lại có chút không dám mở ra, lấy đồ bên trong ra.
Sẽ là cái gì?
Sao cô ta có thể bán Phí gia chứ?
Chắc chắn là cô nói hươu nói vượn!
Đúng!
Là cô nói hươu nói vượn!
Phí Tẫn Tuyết ổn định lại tâm trạng, kéo phong thư trên bàn qua, đổ tất cả mọi thứ ra.
-
Rào rào ——
Mưa to rơi xuống không chút dấu hiệu báo trước nào, hạt mưa lớn như hạt đậu nện xuống, toàn bộ thế giới phủ kín một tầng sương mù, tầm mắt mơ hồ không rõ.
Mạc Hướng Thu và Phí Ấu Bình cùng nhau trở về, xe tiến vào Phí gia, từ rất xa đã nhìn thấy con gái bọn họ đi trong màn mưa phía trước.
"Dừng xe!" Phí Ấu Bình vội cho xe dừng lại.
Phí Ấu Bình và Mạc Hướng Thu che ô chạy tới: "Tẫn Tuyết, con làm gì vậy? Mưa lớn như vậy sao con lại dầm mưa?"
Thần sắc Phí Tẫn Tuyết có chút đỡ đẫn.
Phí Ấu Bình và Mạc Hướng Thu hỏi han một trận, lại không được cô ta đáp lại.
Cả trái tim Phí Ấu Bình cũng bay lên: "Làm sao vậy?"
Mạc Hướng Thu lắc đầu: "Lên xe trước đi."
Trở lại biệt thự Phí Tẫn Tuyết vẫn như vậy, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn vô thần.
Tình huống này làm Phí Ấu Bình và Mạc Hướng Thu rất gấp gáp, vây quanh Phí Tẫn Tuyết hỏi thăm.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Phí Tẫn Tuyết khẽ mở cánh môi khô khốc.
"Mẹ..."
Giọng nói khàn khàn khó nghe, làm gì còn âm điệu ngọt mềm kia nữa.
Phí Ấu Bình càng đau lòng hơn: "Làm sao vậy, ai bắt nạt con, con nói với cha mẹ đi, cha mẹ làm chủ cho con."
Mạc Hướng Thu phụ họa: "Có gì thì con phải nói ra, cha mẹ ở đây."
"Con..."
Yết hầu Phí Tẫn Tuyết giống như bị người ta bóp chặt, hồi lâu không phát ra âm tiết thứ hai.
Mạc Hướng Thu và Phí Ấu Bình càng thêm lo lắng.
Rốt cuộc là thế nào vậy?
Khi ra ngoài không phải còn rất tốt sao?
Vì sao trở về đã biến thành bộ dạng này rồi?
Phí Ấu Bình nghĩ đến cái gì đó, lập tức nói: "Có phải con lo lắng chuyện hôn ước không? Con yên tâm, ông ngoại con ở đây, tuyệt đối sẽ không để con đính hôn với Trương gia đâu."
Nước mắt trào ra trong hốc mắt Phí Tẫn Tuyết, cô ta che mặt, gào khóc, tiếng nói xen lẫn tuyệt vọng vang lên theo tiếng khóc: "Con... Muốn đính hôn."
"Chúng ta sẽ không đính..." Mạc Hướng Thu sững sờ: "Cái gì?"
Phí Ấu Bình ôm bả vai Phí Tẫn Tuyết: "Tẫn Tuyết, con đang nói gì vậy?"
Phí Tẫn Tuyết chỉ hung hăng khóc, không đáp lại câu hỏi của hai người.
Cuối cùng khóc mệt, cô ta chỉ kiên định nói mình nhất định muốn đính hôn, nhưng hỏi nguyên nhân thì đánh chết cũng không muốn nói.
Trong này có thể không có quỷ được à?
Phí Ấu Bình lập tức cho người đi thăm dò xem hôm nay Phí Tẫn Tuyết gặp ai.
"Mạc Sơ Tranh?"
"Đúng vậy, sau khi tiểu thư rời khỏi đây, thì chỉ gặp một mình cô ta."
Sao Phí Ấu Bình có thể ngồi yên được, trực tiếp giết tới chủ trạch.
Đại quản gia ngăn cản người: "Tứ tiểu thư, tiên sinh và Mạc tiểu thư đang nghỉ ngơi, mời ngài về trước đi."
Phí Ấu Bình xém chút đập điện thoại lên mặt đại quản gia.
Vừa mới hơn 6 giờ, lừa gạt ai vậy! Thời gian này tên điên Phí Giáng kia còn ở công ty, căn bản chưa về đâu!
Phí Ấu Bình đẩy đại quản gia ra xông vào bên trong: "Mạc Sơ Tranh, cô ra đây cho tôi!"
"Tứ tiểu thư." Đại quản gia vội vàng gọi người: "Ngăn Tứ tiểu thư lại."
Phí Ấu Bình bị vệ sĩ chạy đến chặn lại ở đầu bậc thang.
"Mạc Sơ Tranh!"
Phí Ấu Bình chỉ có thể hét lên trên lầu.
Phí Ấu Bình bình thường nói chuyện cũng coi như ôn hòa hữu lễ, giờ thả giọng ra hét, âm thanh cũng cực lớn.
"Cô út, cô chạy đến chỗ tôi gây chuyện gì vậy?" Người đàn ông mặc âu phục giày da xuất hiện ở đầu bậc thang, tay phải đặt trên tay vịn, tay trái đút trong túi quần.
Sắc mặt hắn hơi lạnh, toàn thân dường như cũng bốc lên hàn khí.
Rõ ràng không chào đón Phí Ấu Bình xuất hiện vào lúc này.
Đáy lòng Phí Ấu Bình hơi lộp bộp, Phí Giáng thật sự ở nhà...
Phí Ấu Bình ổn định tâm trạng, đẩy vệ sĩ ngăn cản mình ra, sửa sang lại quần áo: "Tôi có lời muốn hỏi Mạc Sơ Tranh."