Sơ Tranh cũng thay lễ phục, nhìn có vẻ như là dự định đi ra ngoài với Phí Giáng.
Đứa con nuôi đã từng sợ hãi rụt rè ấy, lúc này đã có uy nghiêm tôn quý ưu nhã và phong thái.
Giống như cô đã là nữ chủ nhân của cái nhà này...
Cô có biến hóa lớn như vậy từ bao giờ?
Phí Ấu Bình không nói ra được, giống như trong lúc vô tình đã biến thành như vậy.
Sơ Tranh rũ mắt nhìn người phía dưới, giọng điệu thản nhiên: "Phí phu nhân có chuyện gì?"
Phí Ấu Bình lấy lại tinh thần, thần sắc cứng lại, lên tiếng chất vấn: "Cô làm gì Tẫn Tuyết rồi?"
"Tôi có thể làm gì cô ta?" Sơ Tranh hỏi lại.
"Sau khi nó đi gặp cô về thì lập tức đồng ý chuyện hôn ước với Trương gia, không phải cô giở trò quỷ thì là ai!"
Chắc chắn là cô, là cô làm gì Tẫn Tuyết.
Nếu không thì sao Tẫn Tuyết lại tự đồng ý chuyện này được.
"Có lẽ là cô ta nghĩ thông suốt rồi." Sơ Tranh thuận miệng bịa chuyện một câu: "Phí phu nhân, bà đừng nên nói lung tung vu oan cho người khác."
"Hôm nay nó chỉ gặp cô, khi ra ngoài vẫn còn rất tốt, chắc chắn là cô làm, rốt cuộc cô đã làm gì Tẫn Tuyết!"
"Bà có chứng cứ gì không?"
"Nó gặp..."
"Cảnh sát phá án không thể vì từng gặp mặt mà đã định tội được?" Sơ Tranh không hoảng chút nào: "Phí phu nhân, không có chứng cứ thì bà không nên nói lung tung, tôi có thể kiện bà tội phỉ báng."
Phí Ấu Bình: "..."
Phí Ấu Bình chỉ biết Sơ Tranh và Phí Tẫn Tuyết từng gặp mặt.
Cụ thể hai người nói chuyện gì, bà ta cũng không biết rõ.
Phí Tẫn Tuyết cũng không chịu nói...
Lúc hai người nói chuyện Phí Giáng cũng không xen vào, tận đến khi Phí Ấu Bình không nói được nữa, hắn mới dắt tay Sơ Tranh xuống lầu.
"Nếu như cô út không còn chuyện gì khác muốn hỏi, vậy chúng tôi đi trước một bước."
Phí Giáng đi đến bên cạnh Phí Ấu Bình, hơi ngừng lại, quay đầu, tóc mái trượt sang một bên, lộ ra cặp mắt đen nhánh kia.
Phí Ấu Bình không chút dấu hiệu đối đầu với cặp mắt kia, trong nháy mắt đó bà ta rùng mình một cái.
Bà ta trông thấy giống như không phải là cháu trai của mình, mà là một ác ma.
Bà ta bị ác ma nhìn chằm chằm.
Ác ma lộ ra nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng là khuôn mặt cực kỳ đẹp, lúc này ở trong mắt Phí Ấu Bình, lại vạn phần dữ tợn.
Bà ta nghe thấy giọng nói của người kia, du du dương dương rơi xuống: "Cô út đừng xông loạn vào đây lần nữa, lần sau có thể sẽ không khách khí như vậy đâu."
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, ấm áp lại sáng tỏ.
Nhưng không thể chống lại hàn khí bốc lên từ lòng bàn chân, vọt thẳng lên trán, huyết dịch khắp người đông lại, yết hầu giống như bị người ta bóp chặt, ngay cả tiếng hô hoán cũng không phát ra được.
Thân thể Phí Ấu Bình mềm nhũn, trực tiếp ngồi sập xuống đất.
Trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, dẫn Sơ Tranh nghênh ngang rời đi.
-
Ông cụ phí biết bao công sức, kết quả Phí Tẫn Tuyết lại đột nhiên đồng ý với hôn sự này, không cần nghĩ cũng biết ông cụ tức thành thế nào.
Dưới cơn nóng giận, ông cụ biểu thị mình sẽ không tiếp tục quản chuyện này nữa, trở về tòa nhà "dưỡng lão" của mình.
Phí Ấu Bình thuyết phục không có kết quả, tức đến xém đánh người.
Mạc Hướng Thu không có năng lực gì, đối mặt với chuyện như vậy, cũng bất lực.
Phí Ấu Bình không tránh khỏi sẽ cảm thấy Mạc Hướng Thu vô năng.
Con gái mình gặp phải chuyện như vậy, Mạc Hướng Thu lại không thể giúp được chút nào.
Hai người vì thế mà cãi nhau.
Trong lòng Phí Tẫn Tuyết vốn đã sụp đổ, còn phải đối mặt với chuyện tranh cãi của cha mẹ, tâm tình càng ngày càng không tốt.
Phí Tẫn Tuyết sa sút tinh thần một thời gian, cảm thấy mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.
Thằng ngốc kia...
Ai muốn có hôn ước với một thằng ngốc chứ!
Phí Tẫn Tuyết lật ra tất cả thẻ của bản thân, sau khi kiểm kê xem mình còn bao nhiêu tiền, lại xin Phí Ấu Bình một khoản tiền.
Phí Ấu Bình lo lắng cho Phí Tẫn Tuyết, rất dễ dàng cho cô ta tiền.
Ngay từ đầu Phí Tẫn Tuyết muốn tìm người trộm đồ về
Nhưng người tìm đến rất nhanh như đá chìm đáy biển, tiền cũng mất...
Sau đó Phí Tẫn Tuyết dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho xong, trực tiếp thuê kẻ giết người.
Cũng giống như trước đó, người tìm được rất nhanh đã không liên lạc được.
Tiền trong tay Phí Tẫn Tuyết đã thấy đáy, người thuê đều không ai thành công.
Mà lúc này ngày đính hôn đã tới gần, Phí Tẫn Tuyết đã không còn thời gian để mà giày vò nữa.
-
Không biết có phải là Phí Giáng cố ý hành động hay không, lễ đính hôn lại muốn tổ chức lớn.
Khách khứa đến đều là đại lão trong giới.
Tất cả mọi người không rõ vì sao Phí gia lại muốn kết thông gia với Trương gia...
Trương gia và Phí gia vốn không cùng đẳng cấp.
Chứ đừng nói đối tượng kết hôn còn là một thằng ngốc.
Đừng nói người ngoài không rõ, ngay như những người của Phí gia cũng không rõ ràng rốt cuộc chuyện là thế nào.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, công phu mặt ngoài vẫn phải làm đủ.
Phí Ấu Bình và Mạc Hướng Thu thân làm cha mẹ, tất nhiên phải có mặt, sắc mặt hai người cũng không tính là tốt.
Người biết thì biết tổ chức tiệc mừng đấy, nhưng người không biết còn tưởng là tham gia tang sự.
-
"Sơ Tranh."
Liễu Kim Lê mặc áo sơ mi, khoác một chiếc áo vest nhỏ, làm một kiểu tóc rất đẹp trai.
Không nhìn gần, thì thật đúng là không nhìn ra đây là con gái.
Đẹp trai đến có chút mê người...
Liễu Kim Lê: "Gần đây cô làm gì thế? Tìm cô đều thấy nói bận."
"Học." Sắp thi cuối kỳ rồi! Nguyên chủ vẫn còn là một học sinh đấy!
"..."
Được thôi.
Học tra không xứng đàm luận đề tài này.
Liễu Kim Lê xích lại gần Sơ Tranh: "Phí Tẫn Tuyết thật sự muốn đính hôn với tên ngốc của Trương gia này à?"
"Hôm nay cô tới làm gì?" Mục đích cũng không rõ ràng à!
"Ôi... Không phải tôi thấy kỳ quái sao? Người như cô ta sao lại đồng ý đính hôn với một thằng ngốc chứ."
"Không đồng ý thì có thể làm gì."
"???"
Liễu Kim Lê cảm thấy lời này của Sơ Tranh không thích hợp, đang muốn hỏi, thì thấy Thôi Nhàn Ngọc dẫn theo một người phụ nữ đi về phía họ.
Sơ Tranh có chút ấn tượng với người phụ nữ kia, vợ của Thôi Nhàn Ngọc.
Thôi Nhàn Ngọc còn trẻ tuổi như vậy mà đã kết hôn, thiết lập này không giống bình thường lắm...
"Mạc tiểu thư, đã lâu không gặp." Thôi Nhàn Ngọc cười chào hỏi.
Người phụ nữ khẽ gật đầu, mặt mang ý cười, lễ phép hào phóng.
Hoàn toàn không giống như dáng vẻ vênh váo hung hăng lần trước nhìn thấy khi cô ta tát Phí Tẫn Tuyết.
"Anh có việc?" Sơ Tranh không muốn giao thiệp với Thôi Nhàn Ngọc.
Thẻ người tốt không ưa hắn ta, cô sẽ muốn đập chết hắn ta...
Thôi Nhàn Ngọc nói nhỏ với người phụ nữ hai câu, người phụ nữ cười cười, xách váy xoay người đi nơi khác.
Thôi Nhàn Ngọc khẽ hất cằm về phía sân khấu bên kia: "Vở kịch ngày hôm nay, Mạc tiểu thư có công lao không nhỏ nhỉ?"
"Công lao của Thôi tiên sinh cũng không nhỏ."
Nếu không có phần diễn của nam chính như hắn ta, thì tại sao có thể có thuận lợi như vậy được.
Ở đây phải có tiếng vỗ tay cảm ơn.
"Hả? Liên quan gì đến tôi nhỉ?" Thôi Nhàn Ngọc mờ mịt nhún vai: "Có phải Mạc tiểu thư tính sai rồi không?"
"Nếu anh không đi gặp Phí Tẫn Tuyết, thì có lẽ sẽ không có chuyện ngày hôm nay."
Thôi Nhàn Ngọc thu lại ý cười.
Sơ Tranh nhẹ nhàng đề nghị: "Tôi hi vọng về sau Thôi tiên sinh nhìn thấy Phí Giáng có thể đi vòng qua."
"Mạc tiểu thư đang nói đùa sao." Thôi Nhàn Ngọc khôi phục lại tự nhiên: "Chỉ là chút chuyện nhỏ, cô cho rằng chuyện này có thể uy hiếp được tôi?"
Liễu Kim Lê mờ mịt nhìn Sơ Tranh và Thôi Nhàn Ngọc, hai người này đang nói gì vậy?