Phí Giáng cầm điện thoại cẩn thận nhớ lại, cho dù là lúc hắn và Thôi Nhàn Ngọc tranh đấu dữ dội nhất, con hàng này cũng chưa từng nói chuyện thô bỉ như vậy bao giờ.
Hôm nay hắn mới nói có vài lời mà?
Sao Thôi Nhàn Ngọc lại không nhịn nổi rồi?
Phí Giáng kích thích Thôi Nhàn Ngọc xong, quay đầu lập tức quên mất người, kết quả chính là Thôi Nhàn Ngọc ở bên kia tức gần chết.
Hai tên điên này, chuyên môn đến khắc mình đúng không!
-
Bệnh viện.
Phí Tẫn Tuyết bực bội ngồi trong phòng bệnh, bên cạnh là vị hôn phu ngồi xếp bằng trên giường, đang chơi xếp gỗ.
Cô ta không biết cuộc sống như vậy còn phải tiếp tục bao lâu, nhưng cô ta thật sự không chịu được thằng đần này nữa.
"Cạch —— "
Xếp gỗ bị đạp một cước rơi hết xuống đất, người trên giường đột nhiên khóc rống lên.
Phí Tẫn Tuyết: "..."
Phí Tẫn Tuyết lấy tai nghe ra, mở âm lượng tối đa, mặc cho đối phương gào khóc.
Bà Trương đi vào thì thấy con trai mình khóc đến thở không ra hơi, mà Phí Tẫn Tuyết ngồi ở một bên, lạnh lùng nhìn.
Bà Trương tức giận vô cùng, tiến lên kéo tai nghe của Phí Tẫn Tuyết ra: "Sao cô lại nhìn nó khóc thế hả? Cô chăm sóc nó kiểu gì vậy?"
Phí Tẫn Tuyết phiền chán không thôi: "Chính hắn muốn khóc, liên quan gì đến tôi!"
"Nếu không phải cô đẩy nó, thì bây giờ nó có thể thành như vậy à!" Bà Trương cất cao âm lượng.
"..."
Phí Tẫn Tuyết mở miệng, cuối cùng lại không biết tìm câu gì để mà phản bác.
Ngày đó là chính hắn quá ồn, khăng khăng muốn đi theo mình, tâm tình cô ta vốn đã không tốt, chuyện này trách được cô ta sao?
Là chính hắn muốn chết.
Phí Tẫn Tuyết hung tợn nghĩ, sao không ngã chết luôn đi chứ.
"Phí Tẫn Tuyết, cô cho rằng bây giờ mình vẫn giống như trước kia à?" Bà Trương sức lực dồi dào, chỉ vào Phí Tẫn Tuyết mắng một trận.
Công ty của Phí Ấu Bình bị chèn ép rất dữ dội.
Phí Giáng mở miệng, ai dám giúp Phí Ấu Bình?
Bây giờ người duy nhất không nhận được chỉ thị của Phí Giáng chính là Trương gia bọn họ, Phí Ấu Bình muốn chống đỡ, thì bây giờ còn phải dựa vào Trương gia họ.
Trước kia cảm thấy là Trương gia họ trèo cao.
Bây giờ thì thế nào?
Bọn họ không giúp đỡ, Phí Ấu Bình sẽ không còn gì cả.
"Bà nói bậy bạ gì đó, mẹ tôi vẫn rất tốt!"
"A, tôi nói bậy? Cô tự về mà hỏi mẹ cô đi."
Phí Tẫn Tuyết thấy bà Trương nói chắc chắn như thế, gần đây cô ta liên lạc với Phí Ấu Bình, hình như Phí Ấu Bình cũng luôn luôn nói bận, giọng nói lộ sự rã rời.
Đáy lòng Phí Tẫn Tuyết phun lên một sự bất an, không quản nổi bà Trương nữa, vội vàng rời khỏi bệnh viện đi tìm Phí Ấu Bình.
Phí Tẫn Tuyết không nghĩ tới bên phía Phí Ấu Bình lại nghiêm trọng như vậy.
Thế mà lại thật sự giống như bà Trương nói.
Trong thoáng chốc Phí Tẫn Tuyết như nghe thấy tiếng sấm giữa trời quang.
Cô ta còn tưởng tượng rằng Phí Ấu Bình nhất định sẽ nghĩ cách, giải trừ hôn ước này cho cô ta.
Tại sao lại như vậy.
Cô ta không muốn chồng mình là một thằng ngu.
Cuộc đời cô ta không nên như thế.
Đây không phải là cuộc sống mà cô ta muốn...
-
Sơ Tranh nhìn thấy Phí Tẫn Tuyết lần nữa, đã là hơn nửa năm sau trong bữa tiệc sinh nhật của Nhị thiếu gia Trương gia.
Phí Tẫn Tuyết ăn mặc dù vừa vặn, nhưng sắc mặt tiều tụy.
Bà Trương đứng ở đối diện cô ta khua tay múa chân, Phí Tẫn Tuyết cắn môi, cúi thấp đầu xuống.
"Thế nào, không phục à?"
Bà Trương mặc trang phục đẹp đẽ, tiếng nói chuyện hơi bén nhọn.
Phí Ấu Bình dọn ra khỏi Phí gia, công ty bị rút lại rất nhiều, bây giờ lời nói của Trương gia càng có trọng lượng hơn.
Phí Ấu Bình phải xem sắc mặt người ta mà làm việc.
Bà ta cũng đã thử tìm ông cụ nhờ giúp đỡ, nhưng thứ trong tay ông cụ đã sớm bị Phí Giáng lấy được bảy tám phần.
Ông cụ cũng không có cách nào.
Phí Ấu Bình lung lay, Phí Tẫn Tuyết sống thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Bởi vì cô ta mà con trưởng của Trương gia càng ngốc hơn trước, cho nên cô ta lấy thân phận vị hôn thê, bị giữ lại ở Trương gia để chăm sóc người kia.
Phí Tẫn Tuyết phản đối cũng vô dụng, Phí Ấu Bình đã chấp nhận.
Một người từ trước đến này luôn được người ta chăm sóc, đột nhiên đi chăm sóc người khác, sao Phí Tẫn Tuyết có thể thích ứng được.
Lúc ban đầu, Phí Tẫn Tuyết nghĩ cách giày vò tên ngốc của Trương gia, phát tiết oán giận trong lòng.
Tên ngốc ấy chỉ có chút trí thông minh như vậy, nói cũng không nói rõ được.
Phí Tẫn Tuyết càng thêm không hề kiêng kỵ mà ức hiếp người ta.
Mãi đến khi chuyện này bị bà Trương phát hiện.
Bà Trương cũng không phải loại lương thiện gì, Phí Tẫn Tuyết chỉ là một cô gái nhỏ, sao có thể là đối thủ của một người hung ác đã sống hơn nửa đời người chứ.
Chỉ có mấy tháng đã bị bà Trương trị đến ngoan ngoãn.
Sơ Tranh từng nghe về những tin đồn này, lúc này tận mắt nhìn thấy, lại lần nữa cảm thán gừng càng già càng cay.
Phí Tẫn Tuyết chịu giáo huấn xong, chuẩn bị lên lầu.
Chuyển qua chỗ rẽ thì đụng phải Sơ Tranh đứng ở bên cạnh.
Rất lâu rồi Phí Tẫn Tuyết chưa gặp Sơ Tranh, nhưng lần nào nghe thấy tin tức của cô, cũng đều là được Phí Giáng cưng chiều như thế nào, hạnh phúc ra sao...
Nghe nói trước đó không lâu cô và Phí Giáng đã đính hôn, hôn lễ định sang năm tổ chức.
Chỉ với buổi đính hôn long trọng kia cũng đã trở thành tiêu điểm của vô số người.
Lúc này còn để cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, đáy lòng Phí Tẫn Tuyết càng thêm oán hận.
"Mạc tiểu thư." Bà Trương cười đi tới, đẩy Phí Tẫn Tuyết một cái: "Còn chưa cút lên trên đi, ở đây cho chướng mắt à."
Phí Tẫn Tuyết cắn nát môi, nếm được mùi máu tanh.
Không phải cô ta chưa từng thử chạy trốn, nhưng mà chẳng mấy chốc sẽ bị người của Phí Giáng "mời" về.
Bây giờ Trương gia đối xử với cô ta như vậy, sao có thể không có sự chỉ điểm của Phí Giáng chứ.
Nhưng cô ta không rõ, vì sao tên điên Phí Giáng kia lại muốn tra tấn mình như thế.
"Mạc tiểu thư, để ngài chê cười rồi, mời ngài tới bên này..." Bà Trương dẫn đường cho Sơ Tranh.
Ánh mắt không mặn không nhạt của Sơ Tranh lướt qua Phí Tẫn Tuyết, giống nhìn một vật phẩm trưng bày râu ria.
Phí Tẫn Tuyết siết chặt nắm đấm, toàn thân không ngừng run rẩy.
Năm đó khi cô ta vừa tới nhà mình, mình cũng nhìn cô ta như vậy.
Nhưng bây giờ...
-
Sơ Tranh trở lại trên yến hội, Phí Giáng bỏ lại những người khác, đến bên cạnh Sơ Tranh: "Đi đâu?"
"Không đi đâu cả."
Phí Giáng giống như chó con ngửi ngửi trên người cô.
"Ừ, không có mùi của kẻ khác."
Sơ Tranh: "..."
Bệnh tâm thần à?
"Chúng ta về đi."
"Không ở lại nữa?"
"Không thú vị." Phí Giáng không thích thú lắm: "Còn không bằng làm chút chuyện khác với bạn nhỏ."
"..."
Phí Giáng có mặt là đã cho Trương gia mặt mũi rồi, cho nên hắn muốn rời khỏi, không ai dám cản hắn.
Người Trương gia rất cung kính đưa Phí Giáng lên xe.
Phí Giáng quay cửa sổ xe xuống, khóe miệng chứa ý cười yếu ớt không rõ ý vị: "Em gái Tẫn Tuyết đành làm phiền mọi người chiếu cố rồi."
"Phí tiên sinh yên tâm." Người Trương gia vội vàng đồng ý.
Phí Giáng hài lòng gật đầu, ra hiệu tài xế lái xe đi.
Biệt thự đèn đuốc sáng trưng của Trương gia dần dần biến mất ở kính chiếu hậu, Phí Giáng lập tức bắt đầu cởi áo.
"!!" Sơ Tranh coi như trấn định: "Chỗ này không tiện đâu?"
"Hả?" Phí Giáng buông áo khoác xuống, đổi một bộ trang phục đời Đường thoải mái rộng rãi.
Hắn thay quần áo xong, kịp phản ứng lời kia của Sơ Tranh là có ý gì, không có chút hình tượng nào đổ vào trong ngực Sơ Tranh cười.
"Bạn nhỏ, em nghĩ gì thế?"
"..."
Khi đi ra mi đã nói muốn làm chút chuyện gì đó với ta, đi lên là cởi quần áo, mẹ nó sao ta biết được mi đang suy nghĩ gì?
Sơ Tranh đẩy hắn ra.
"Tức giận?"
Sơ Tranh không để ý tới hắn.
Phí Giáng đặt cằm trong cổ cô, thổi khí: "Nhưng phía trước có người nha..."
"... Anh rất nặng." Sơ Tranh tức giận.
"Anh nặng chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng nặng."
"Nói bậy!" Phí Giáng vén áo lên cho Sơ Tranh nhìn: "Dáng người tiêu chuẩn, căn bản không nặng."
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt cố ý đúng không!
Phí Giáng nháy mắt với Sơ Tranh mấy cái, kéo tay cô đặt ở bên hông mình: "Anh không phát ra tiếng, em tới đi."