Cuộc sống của Sơ Tranh và Ấn Bạch tựa như một đôi tình nhân bình thường, đi học, hẹn hò, cùng nhau học tập, nhìn như không có chập trùng gì, lại làm cho Ấn Bạch rất thỏa mãn.
Ấn Bạch phát hiện mấy ngày nay Sơ Tranh thường xuyên không gặp được người, A Quỷ xuất quỷ nhập thần trông coi ở bên cạnh hắn.
Ấn Bạch nhịn không được hỏi A Quỷ: "Bảo bảo đang làm gì vậy?"
"Tôi không biết." A Quỷ mở cửa xe thay Ấn Bạch: "Ngài có thể gọi điện thoại hỏi, chúng tôi không tiện hỏi chuyện của tiểu thư."
Ấn Bạch trầm mặc lên xe.
Cô cũng không nói cho hắn biết mà.
Ấn Bạch lấy điện thoại di động ra loay hoay, tin nhắn gửi cho cô từ mấy tiếng trước bây giờ còn chưa đáp lại.
[ Ấn Bạch: Bảo bảo, anh về nhà rồi, chừng nào thì em về? ]
Ấn Bạch điểm vào tin nhắn cuối cùng mà Sơ Tranh gửi, lại chậm rãi đánh chữ.
Ấn Bạch biết Sơ Tranh không thích trả lời tin nhắn, nhưng hắn biết, chắc chắn cô nhìn thấy.
[ Ấn Bạch: Bảo bảo, anh cảm thấy hơi khó chịu. ]
Ấn Bạch gửi tin nhắn xong lập tức ấn tắt màn hình đi.
Ong --
Điện thoại rung lên, bàn tay Ấn Bạch dường như cũng hơi tê.
Ong --
Ong --
Lại là hai tiếng rung nữa.
Ấn Bạch cẩn thận cầm điện thoại lên xem.
[ Bảo bảo: Khó chịu ở đâu? ]
[ Bảo bảo: A Quỷ chăm sóc anh kiểu gì vậy? ]
[ Bảo bảo: Đến chỗ nào rồi? ]
Ấn Bạch có chút hối hận vì đã lừa cô, nhưng lúc này lại không thể không tiếp tục nói dối.
[ Ấn Bạch: Sắp về đến nhà, anh không sao. ]
Ấn Bạch không nhận được tin nhắn trả lời, ngược lại là A Quỷ nhận được điện thoại của Sơ Tranh.
"Khó chịu? Không có mà, vừa rồi còn tốt tốt..." A Quỷ quay đầu lại nhìn Ấn Bạch, thiếu niên xấu hổ, có chút không biết làm sao, A Quỷ hơi trầm mặc: "Là tôi không chú ý, sắc mặt tiểu chủ nhân đúng là có chút không tốt."
"Vâng, được, tôi lập tức đưa cậu ấy về."
A Quỷ cúp điện thoại: "Tiểu chủ nhân, ngài không thể lừa tiểu thư như vậy, cô ấy biết sẽ tức giận."
"..."
Ấn Bạch bóp điện thoại di động: "Xin lỗi."
A Quỷ lắc đầu: "Tôi chỉ giúp ngài lần này, lát nữa ngài phải tự nghĩ cách giấu diếm đi."
-
Xe chạy về đến nhà, Ấn Bạch liếc thấy người đứng chờ ở dưới lầu.
Ấn Bạch đẩy cửa xe ra đi xuống, chạy thẳng đến chỗ Sơ Tranh, ôm lấy người.
Sơ Tranh bị ôm đột ngột, cho là hắn khó chịu: "Làm sao vậy, khó chịu ở đâu?"
Ấn Bạch rầu rĩ nói: "Xin lỗi, anh nói dối, anh không khó chịu."
"..."
Mẹ!
Mẹ nó ta gắng sức chạy về đây, mi lại nói với ta là đang lừa ta?
Giỏi nha vật nhỏ!
Mẹ nó ta dung túng mi quá rồi đúng không!
"Anh chỉ muốn gặp em, em không trả lời tin nhắn nên anh..." Ấn Bạch hối hận đến mức muốn độn thổ: "Không phải anh cố ý."
Sơ Tranh tức giận đẩy hắn ra, chỉ vào cổng chung cư: "Đi lên lầu."
Ấn Bạch: "Em... Em có lên không?"
Sơ Tranh dữ dằn: "Em không lên thì ngủ ngoài đường à?"
Ấn Bạch nhìn Sơ Tranh một chút, thật sự không phân biệt ra được gì từ trên mặt cô, đành phải từ bỏ, cúi đầu đi lên lầu.
Sơ Tranh vào trong xe lấy đồ, sau đó đi theo Ấn Bạch lên lầu.
Ấn Bạch vừa vào cửa đã Sơ Tranh đè trên cửa ức hiếp một trận, cuối cùng Ấn Bạch ngại muốn chết rồi, chỉ thiếu khóc để Sơ Tranh tha cho hắn thôi.
"Có lần sau nữa không?"
"Không, không có, anh sai rồi."
Giọng nói của Ấn Bạch cũng khàn cả rồi, lông mi run rẩy, nhìn giống như một nhóc đáng thương bị ức hiếp đến cực thảm.
Sơ Tranh buông hắn ra, dùng chăn bọc lấy người: "Anh muốn gặp em thì cứ nói, em sẽ xuất hiện bên cạnh anh, nếu có lần sau nữa, anh tự suy nghĩ hậu quả đi."
Ấn Bạch thấp giọng đáp: "... Biết rồi."
Sơ Tranh tắm sạch cho hắn một phen, thay quần áo sạch sẽ, thu thập gọn đồ vật ngổn ngang trong phòng.
Thiếu niên ngồi ở bên giường, hai tay chống bên người, cúi đầu nhìn dưới mặt đất.
"Uống hết đi."
Thứ đưa tới trước mặt chính là hộp đựng huyết tương.
Ấn Bạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt mơ hồ có chút kinh ngạc.
Một lát sau, Ấn Bạch cúi đầu xuống, giơ tay nhận lấy huyết tương, khi mở ống hút ngón tay cũng đang run lên.
Hóa ra cô thật sự sẽ trừng phạt mình...
Không, thế này sao tính là trừng phạt chứ?
Hắn vốn nên uống loại huyết tương này, chứ không phải huyết dịch quý báu của cô.
Ống hút đâm đến mấy lần cũng không cắm vào được, Ấn Bạch như mất hết sức lực toàn thân, hắn vẫn rất khó chịu...
Biết rất rõ rằng mình không có tư cách để đòi hỏi gì.
Nhưng hắn thật sự rất khó chịu...
"Anh có được không thế, cắm ống hút thôi mà cũng không biết... Ấn Bạch, anh khóc cái gì?" Ta có làm gì đâu!
"Anh không có." Ấn Bạch quay đầu ra, hốc mắt hơi đỏ, nước mắt còn chưa rơi ra, quả thật không tính là khóc.
Sơ Tranh nhíu mày, nghĩ lại có phải vừa rồi mình ức hiếp hắn quá không.
Nhưng mà...
Sơ Tranh nghĩ từ đầu đến đuôi, cô đều không hề ngược đãi hắn mà!
Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, cắm ống hút vào, đưa tới bên miệng thiếu niên: "Vài ngày rồi anh không tìm em để ăn đúng không? Uống một chút thử xem."
Lần nào Ấn Bạch cũng khắc chế mình, chỉ cần không phải đói đến mức thật sự không nhịn được, thì sẽ không chủ động nói ra.
Cô lại rất quan tâm đến chuyện này, chỉ sợ hắn không đủ dinh dưỡng.
Hốc mắt Ấn Bạch phiếm hồng, đuôi mắt ướt át.
Hắn hỏi: "Nhất định phải uống sao?"
"Ừ."
"Được."
Thứ cô cho, cho dù là thuốc độc, hắn cũng sẽ không từ chối.
Hắn tận lực không nôn ra...
Ấn Bạch cắn ống hút, hút một ngụm, cảm giác buồn nôn khắc sâu trong ấn tượng cũng chưa từng xuất hiện, là mùi vị mà hắn quen thuộc, còn có một mùi sữa nhàn nhạt, giống... Giống như hương vị của bánh ngọt.
Ấn Bạch hơi trừng lớn mắt.
"Ngon không?" Sơ Tranh hỏi hắn: "Không thích vị này thì còn có những vị khác."
Ấn Bạch buông ống hút ra, run rẩy nói: "Đây là của em..."
"Nói nhảm, em có thể cho anh uống của người khác à." Anh cũng uống không nổi mà.
Ấn Bạch đột nhiên trượt từ trên giường xuống đất ngồi: "Xin lỗi."
"Hả?" Sơ Tranh không hiểu thấu: "Đột nhiên nói... Không phải anh cho là em lấy huyết tương khác cho anh uống đấy chứ?"
"Xin lỗi..."
Sơ Tranh lành lạnh nói: "Anh không tin tưởng em như vậy à."
Ấn Bạch cúi đầu ngập ngừng: "Anh tưởng là em trừng phạt anh. Anh không phải không tin tưởng em, nếu như anh không tin em, thì anh sẽ không uống."
Trong lòng Sơ Tranh vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhịn xúc động đánh hắn hồi lâu, ôm người vào trong lòng: "Em sẽ không hại anh, hiểu chưa?"
"Ừ... Bảo bảo..."
-
Không biết có phải Ấn Bạch quá bất an hay không, lại quấn lấy Sơ Tranh giày vò một trận.
Lúc này người trong cuộc cuộn tròn trên ghế sofa, ôm huyết tương có mùi sữa thơm nồng uống từng ngụm nhỏ.
Thứ như vậy cũng không nhiều, chỉ có mấy hộp, làm thành mùi vị khác biệt, Sơ Tranh cho hắn uống đỡ thèm.
Thời gian còn lại vẫn do Sơ Tranh tự cho hắn uống máu.
Ấn Bạch tận lực để mình ít ăn đi, như thế thì có thể uống ít hơn một chút.
Sơ Tranh nhìn đứa trẻ nhỏ càng nuôi càng gầy này, thật sự không còn cách nào, chỉ có thể quy định thời gian và thời lượng ăn của hắn, lần nào cũng đúng giờ bắt người.
Ấn Bạch có hơi kháng cự, cuối cùng bị Sơ Tranh uy hiếp một trận, sau đó mới không dám phản kháng nữa.
Sơ Tranh cảm thấy nếu ngay cả thẻ người tốt mà mình cũng nuôi không tốt, thì mặt mũi đại lão của cô biết đặt ở đâu!