Bên ngoài vang lên một tiếng động rất lớn, Sơ Tranh nhanh chóng đi ra ngoài xem.
TV xì xì bốc khói, màn hình đã vỡ nát đến không còn hình dáng, hộp đựng làm bằng sắt rơi xuống đất.
Trong lồng, Đồ Lăng Thú ôm đầu run lẩy bẩy.
Ti Tàng ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, sắc mặt trầm lãnh, không nhìn ra cảm xúc.
Sơ Tranh đi đến trong phòng khách, nhìn hộp đựng dưới đất, lại nhìn TV đã báo hỏng: "Chuyện gì thế?"
Ti Tàng liếc cô một cái, không nói chuyện.
"Mi nói đi." Sơ Tranh hỏi Đồ Lăng Thú trong lồng.
Đồ Lăng Thú: "..."
Nó nó nó không dám nói!
"Mi không nói ta sẽ lột da mi." Giọng nói của cô gái rất lạnh lẽo, giống băng tuyết rào rào rơi xuống, vừa đẹp lại vừa lạnh lẽo đến tận xương.
Đồ Lăng Thú run dữ dội hơn, tại sao lại đòi lột da nó chứ!!
Nhân loại này hung tàn như thế, sao lại không ai quản giáo đi!
Trực giác của Đồ Lăng Thú nói cho nó biết không phải Sơ Tranh đang nói chơi, cô thật sự sẽ lột da mình, cho nên Đồ Lăng Thú lựa chọn bán Ti Tàng.
"Vương... Vương trông thấy ở trong đó có một số nhân loại không mặc quần áo, nói đồi phong bại tục, không biết liêm sỉ..."
Nói đến phần sau giọng của Đồ Lăng Thú càng ngày càng nhỏ.
Ánh mắt Ti Tàng quét tới giống như mang theo dao, vù vù đâm trên người nó.
Sơ Tranh trầm mặc nhìn TV một chút, nguyên chủ bỏ thứ gì kỳ quái trong TV à?
Vất vả lắm Sơ Tranh mới hỏi ra được chi tiết từ chỗ Đồ Lăng Thú, cảnh Ti Tàng trông thấy là hình ảnh một đám người ở bờ biển...
Người ta mặc quần áo mà!
Sơ Tranh nhìn về phía kẻ cầm đầu: "Anh đập TV làm gì?" Mi đổi kênh không được sao? Sao lại đi đập TV chứ!!
"Bản vương đập cái TV thì làm sao?" Ti Tàng hùng hồn: "Ai bảo chất lượng của nó kém như vậy." Hắn cũng không dùng bao nhiêu sức, ai mà biết nó không chịu đựng được như vậy chứ.
Huống hồ hắn đường đường là Yêu Vương, làm chuyện gì còn cần lý do à, hắn thích, hắn vui lòng, hắn muốn làm đấy!
Sơ Tranh: "..."
Giết đi.
Giết là không thể nào giết, Sơ Tranh lần nữa đặt mua TV, đưa đến với giường rồi lắp xong.
Cửa cũng phải thay mới lần nữa, giày vò xong những thứ này thì đã đến ban đêm.
Sơ Tranh tùy tiện mua thức ăn nhanh ăn qua bữa, Ti Tàng vừa ăn vừa bắt bẻ.
Nếu như không có chén bạc đũa bạc an ủi, thì có lẽ Yêu Vương muốn lật bàn rồi.
"Đồ ăn của nhân loại các ngươi đều khó ăn thế này sao? Toàn là thứ gì đây, chẳng có chút vị gì hết." Ti Tàng lựa lựa chọn chọn: "Bản vương muốn ăn thịt."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: "Thịt người ăn không?" Lắm chuyện thật!
Ti Tàng: "Thịt người? Vị gì? Ăn ngon không?"
Sơ Tranh xắn tay áo, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn hắn: "Anh cắn thử xem." Dám cắn ta sẽ đập chết mi!
Ti Tàng nhìn chằm chằm cánh tay cô gái lộ ra, trắng nõn tinh tế, đột nhiên giận dữ mắng một tiếng: "Bản vương không ăn sống."
"Vậy thì hết cách rồi, chịu đựng đi." Sơ Tranh buông tay áo xuống, tiếp tục ăn cơm.
"Ngươi..."
Sơ Tranh yên lặng lấy điện thoại ra, ghi chú trong thực đơn ngày hôm sau là bỏ nhiều ớt hơn, không có vị gì đúng không? Ăn cơm cũng không ngậm nổi miệng đúng không?
【...】 Vương Giả cũng đau lòng thay Yêu Vương đại nhân.
Người ta ở Yêu giới hô phong hoán vũ, đột nhiên tới đây, nội tâm bất an cỡ nào? Sợ hãi cỡ nào? Bất lực cỡ nào?
Cô không động viên người ta thì cũng thôi đi, còn vụng trộm chỉnh người ta!
Cô là ma quỷ sao?
Ti Tàng tức giận đến mức không ăn bao nhiêu thứ, Sơ Tranh cũng mặc kệ hắn, dù sao cô cũng cho ăn rồi, tự bản thân không ăn thì đói bụng, vậy thì chẳng liên quan gì đến cô cả.
Ti Tàng lửa giận ngập trời ngồi chỗ ghế sofa, Sơ Tranh cầm quần áo ra, chỉ vào phòng tắm: "Vào trong đó tắm rửa đi."
Trên người Ti Tàng quả thật hơi khó chịu, lần này ngược lại không chống đối Sơ Tranh.
Nhưng khi hắn trông thấy phòng tắm chật hẹp thì lập tức đen mặt.
"Chỉ thế này?"
"Không thì sao? Anh còn muốn tôi làm cho anh cái hồ tắm lớn à?" Nhà nguyên chủ chỉ lớn từng ấy, có thể có phòng tắm cũng đã không tệ rồi.
Đại lão như ta còn chưa bắt bẻ, một tiểu yêu tinh như mi bắt bẻ cái gì!
Yêu Vương đại nhân không chút chậm trễ gật đầu: "Được đấy."
Trước kia bể tắm của hắn lớn gấp hai lần căn nhà này, ngâm trong bể tắm cực kỳ thoải mái.
Nếu có thể có bể tắm như vậy mà ngâm, thì hắn cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận nhân loại vô lễ này.
Sơ Tranh vô tình đánh vỡ ảo tưởng của Yêu Vương đại nhân: "Nằm mơ tương đối nhanh."
Ti Tàng: "..."
"Đây là chốt mở, nước nóng, nước lạnh..." Sơ Tranh nhanh chóng giới thiệu công năng trong phòng tắm cho Ti Tàng nghe một lần.
Sơ Tranh nói xong, thấy Ti Tàng đứng bất động, dựa ở cạnh cửa hỏi: "Sao thế, còn muốn tôi hầu hạ anh à?"
Ti Tàng liếc cô một cái, trực tiếp đi vào.
"Quần áo..."
"Rầm!"
Sơ Tranh: "..."
Ta nhịn!
Sẽ có lúc mi khóc!
Sơ Tranh đặt quần áo ở bên cạnh, trở về phòng mình.
-
Ba phút sau, Sơ Tranh nghe thấy trong phòng tắm phát ra tiếng vang, trầm mặc để điện thoại xuống, chết lặng đi đến cửa phòng tắm, đẩy cửa ra đi vào.
"Ngươi vào làm gì!" Ti Tàng giận dữ mắng một tiếng, cũng cấp tốc túm quần áo bên cạnh quấn lại, cảnh giác nhìn chằm chằm cô.
Quần áo của hắn là trường sam, quấn lên người là không thấy được gì nữa cả.
Sơ Tranh nhìn hắn vài lần, sau đó ánh mắt rơi trên vòi hoa sen bị rơi xuống đất, vòi hoa sen hướng lên, phun như suối phun.
"Không biết dùng?"
Ti Tàng kéo chặt quần áo, vịt chết vẫn còn mạnh miệng: "Ai nói bản vương không biết."
Sơ Tranh lạnh a một tiếng trong lòng, nhặt vòi hoa sen lên, trả về lại chỗ cũ, điều chỉnh nhiệt độ nước phù hợp.
Phòng tắm hơi nhỏ, hai người ở trong lộ vẻ chật hẹp.
Hơi nước dần dần lan tràn trong phòng tắm, mới đầu Ti Tàng còn cảnh giác, theo thời gian trôi qua, hắn chầm chậm nhiều thêm chút nghi hoặc.
Vì sao lại cảm thấy...
Ti Tàng còn chưa nghĩ rõ ràng là cảm thấy thế nào, Sơ Tranh đã xoay người: "Được rồi, cứ vậy mà tắm, không được đụng vào thứ khác."
"Bản vương biết rồi."
"Anh..." Sơ Tranh dừng một chút: "Mỗi lần nói chuyện có thể đừng thêm bản vương vào không?"
"Vì sao?"
Sơ Tranh thực sự không nhịn được: "... Giống bệnh tâm thần." Dưới hoàn cảnh đặc biệt thì không sao cả, nhưng đây là hiện đại, cảm giác không hài hòa rất nghiêm trọng.
"..."
Ti Tàng đã biết bệnh tâm thần là gì đẩy Sơ Tranh ra khỏi phòng tắm, cút!
Ti Tàng giày vò ở trong đó cả nửa tiếng, lúc đi ra không mặc quần áo mà Sơ Tranh chuẩn bị, vẫn mặc bộ trường sam kia.
Sơ Tranh: "..." Một ngày nào đó ta sẽ lột xuống.
Tóc Ti Tàng dài, có lẽ hắn vừa gội, gội cho rối bời, sau đó...
Yêu Vương đại nhân biểu thị không biết xử lý thế nào.
Dù sao khi có yêu lực, căn bản không cần hắn động thủ.
Cho dù cần, thì cũng có người hầu hạ.
Ti Tàng nhìn Sơ Tranh mấy lần, khoảng chừng một phút sau, thẳng tắp lưng: "Sơ Tranh, ngươi qua đây."
"Làm gì?"
"Chải tóc cho bản vương."
"Dựa vào cái gì?" Ta cũng không phải bảo mẫu của mi! Mi còn sai ta cơ đấy!
"Dựa vào bản vương..." Ti Tàng nói được một nửa thì nhớ tới đây không phải Yêu giới, đây cũng không phải là yêu dưới tay hắn, đây là người.
Từ những ngày ở chung ngắn ngủi này, Ti Tàng cũng biết nhân loại này căn bản không nghe hắn, tính tình còn không tốt lắm.
"Muốn tôi giúp anh cũng được thôi." Sơ Tranh đột nhiên rất dễ nói chuyện.
Ti Tàng nhảy qua nhảy lại giữa hai lựa chọn đội mái tóc rối bời gặp người, và rõ ràng Sơ Tranh muốn đưa ra yêu cầu, lựa chọn vế sau.