Bây giờ cuộc sống thường ngày của Sơ Tranh chính là livestream, vung tiền tặng quà, đấu võ mồm với Ti Tàng, nhìn Ti Tàng xù lông, cuối cùng lại không thể không chấp nhận.
Tháng ngày trôi qua rất thoải mái.
Đam mê kiếm tiền của Ti Tàng bộc phát theo lúc hắn muốn mua đồ, lúc không muốn mua thì hoàn toàn không có hứng thú.
Không biết vì sao Ti Tàng tình nguyện ra ngoài làm đủ việc kiếm tiền, hoặc là quanh co lòng vòng moi tiền từ Sơ Tranh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi livestream.
Lấy dáng vẻ này của hắn thì kiếm tiền rất dễ dàng.
"Bản vương mới không muốn bị nhiều người như thế nhìn đâu." Đây là câu trả lời của Ti Tàng.
"Vậy anh muốn cho ai nhìn?" Sơ Tranh hỏi theo.
Ti Tàng trừng cô một cái: "Biết rõ còn cố hỏi, thú vị lắm sao?" Hắn là Yêu Vương một lòng!
Mặc dù ban đầu mục đích của hắn chỉ là vì khôi phục yêu lực.
Nhưng nếu như đã phát sinh thì hắn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
Đến khi sinh mệnh của nhân loại này kết thúc mới thôi, hắn đều là của một mình cô.
Nghĩ như thế, Ti Tàng lại có chút đắc ý, Yêu Vương giống như hắn đi đâu mà tìm được chứ.
Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Thú vị."
"Ha ha."
Ti Tàng cười lạnh một tiếng, cũng tặng kèm cho cô một ánh mắt lạnh lùng như dao.
"Tối nay ăn đồ cay..."
Ti Tàng nghiêng người tới, hôn lên mặt Sơ Tranh một cái, cứng rắn kháng nghị: "Không ăn."
Người phụ nữ này thật biết hố người!
"Vậy..." Sơ Tranh kéo người vào lòng: "Ăn anh?"
"..."
Trên mặt Ti Tàng hiện lên một tia bất mãn, nhưng mà lại không từ chối yêu cầu của Sơ Tranh.
-
Xuân về hoa nở, mặt đất lần nữa khôi phục lại, gió xuân thổi qua chạc cây, chồi non màu xanh lá ló đầu ra.
Sơ Tranh đứng trên ban công nhìn gốc cây non kia, hơi phát sầu.
"Ti Tàng."
"Ti Tàng!"
"Chuyện gì." Ti Tàng trực tiếp quấn chăn đi tới, dựa vào cửa thủy tinh ngáp, giữa lông mày đều là vẻ mỏi mệt.
Sơ Tranh chỉ vào cây con kia hỏi: "Cây non này của anh có phải sắp chết rồi không?"
Cô chưa từng quan tâm đến cây non này, bởi vì Ti Tàng nói không cần cô quan tâm.
Cho nên bình thường đều là do Ti Tàng tự tưới nước cho nó.
Ti Tàng nhìn sang theo.
Cây non vốn không nhiều lá, lúc này khô héo một mảnh, nhánh cây dường như cũng cong cong.
Lúc này Ti Tàng biểu thị: "Bản vương tưới nước đúng hạn mà!"
Sơ Tranh nắm lấy một chiếc lá cây: "Vậy sao lá của nó lại héo rồi?"
Ti Tàng trầm ngâm một lát: "Chắc là nó muốn đổi màu sắc?"
Sơ Tranh: "..." Đổi ông nội anh chứ đổi!
Yêu Vương đại nhân chưa từng nuôi Tiểu Thụ Yêu, cho nên hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Cây non đột nhiên khô héo, trở thành đề tài thảo luận tạm thời của Sơ Tranh và Ti Tàng.
Ti Tàng làm không ít cách, cho cây non một chút yêu lực của hắn, cũng không thấy cây non sống lại.
Làm sao để nuôi sống một cái cây đây.
Sơ Tranh cảm thấy phải xin sự giúp đỡ từ đám dân mạng thần thông quảng đại.
[ Nó thiếu dinh dưỡng à? ]
[ Đất đai nhìn cũng không ổn lắm... Nhưng đây là cây gì? Sao chưa thấy bao giờ nhỉ? ]
[ Có phải Mộ Mộ không bón phân không? ]
Thụ Yêu cũng cần bón phân sao?
Hiển nhiên Yêu Vương đại nhân cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Mà Sơ Tranh có quan niệm ban đầu về "Yêu" cũng không nghĩ tới Yêu cần phải được bón phân gì đó.
Sau khi bón phân cho cây non, đợi thêm mấy ngày, hình như nó dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.
"Dời nó đến vùng ngoại ô trồng đi thôi." Ti Tàng đột nhiên nói.
"Vì sao?"
"Không muốn nuôi nữa." Ti Tàng nói rất tùy hứng, phù hợp với thiết lập Yêu Vương của hắn.
Nhưng Yêu Vương đại nhân nói không sai, ở Yêu giới loại thực vật đều tự trải qua gió táp mưa sa ở dã ngoại, tu luyện thành yêu.
Nuôi nó ở đây, có lẽ không chỉ không giúp được nó, mà ngược lại còn hại nó.
Tốt xấu gì cũng đi cùng hắn, Yêu Vương đại nhân cảm thấy cần phải che chở tiểu đệ một chút.
"Ồ." Sơ Tranh cũng không hỏi nhiều.
Ngày hôm sau cô dẫn theo Ti Tàng và gốc cây non kia ra khỏi thành phố, tìm một ngọn núi ít dấu chân người, trồng cây non xuống.
Đồ Lăng Thú cào đất, có chút không muốn: "Ngươi không có ở đây thì chỉ còn lại một mình ta thôi." Hu hu hu một mình nó phải tiếp nhận lửa giận của Vương, nó thật khổ.
Cây non lung lay nhánh cây, không biết là bị gió thổi, hay là đáp lại Đồ Lăng Thú.
Ti Tàng vẽ trên mặt đất mấy nét, ánh sáng chớp lên, tiếp đó màu sắc và dáng vẻ của cây non đã biến thành giống như cây bên cạnh.
-
Một năm sau.
Sơ Tranh và Ti Tàng đến xem cây non, cây non nuôi ở nhà cô một năm cũng không thấy lớn lên tí nào, giờ ở đây chỉ qua thời gian một năm đã lớn lên thành một cây đại thụ.
Nếu như không phải Ti Tàng chắc chắn đây chính là gốc cây kia, thì Sơ Tranh cũng tưởng rằng tìm nhầm rồi.
"Nó còn có thể biến hóa không?"
"Chắc là không thể." Nơi này không cung cấp điều kiện cho nó biến hóa: "Ở đây làm gốc cây cũng rất tốt."
Loại tiểu yêu kiểu này ở Yêu giới cơ bản không sống lâu được.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì nó có thể sống ở đây mãi đến thật lâu về sau, trở thành lão tổ tông trên núi này cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà mấy năm sau, Ti Tàng đã bị vả mặt.
Một thiếu niên dẫn theo Thụ Yêu đã biến hóa tìm tới cửa.
Thiếu niên có vẻ vẫn còn là một học sinh, Tiểu Thụ Yêu vẫn mini như cũ, ngồi ở trong lòng bàn tay thiếu niên.
Sơ Tranh: "..."
Đã nói không thể biến hóa cơ mà?
"Cô... Cô ấy nói muốn tới thăm hai người một chút."
"Tôi nhớ nó là nam mà." Sơ Tranh bất thình lình tung ra một câu.