Người đu idol có thể dùng hình của thần tượng làm hình nền điện thoại, cũng có người chỉ thuần túy cảm thấy thật đẹp.
Nhưng cô thì sao?
Cô không thuộc về hai kiểu này.
Trước đó hắn từng thấy hình nền điện thoại của cô, là hình mặc định của điện thoại...
Một người đến cả hình mặc định cũng chẳng muốn đổi, vì sao lại đổi thành hắn?
Dạ Mị túm chặt vạt áo trước ngực.
Hắn có thể tham lam mà nghĩ, rằng cô thích mình hơn so với mình nghĩ không?
Mãi đến khi Sơ Tranh ra, Dạ Mị mới lấy lại tinh thần.
"Đứng đây làm gì? Bạch Tẫn Ý nói gì?"
Dạ Mị lắc đầu: "Bạch tiên sinh bảo cô có rảnh thì gọi điện thoại lại cho anh ấy."
"Ồ."
Hiển nhiên Sơ Tranh cũng không tính gọi lại, điện thoại cũng tùy ý để Dạ Mị cầm: "Gần đây quay phim có mệt không?"
Dạ Mị cười cười: "Không mệt."
Quay phim sao có thể không mệt.
Nhưng hắn cảm thấy không cần thiết phải nói với cô.
Dạ Mị chủ động chọn vài chuyện lý thú xảy ra khi quay phim chia sẻ với Sơ Tranh, cũng sẽ nói một vài thứ mà hắn học được.
Dạ Mị cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Sơ Tranh không nói nhiều, nhưng hắn cũng không cảm thấy xấu hổ.
Khi ở cùng cô là lúc hắn cảm thấy buông lỏng nhất, thoải mái nhất.
Đèn trong phòng đã tắt hết, Dạ Mị nằm bên cạnh Sơ Tranh, hắn đột nhiên nghiêng người sang: "Khi nào ngài đi?"
"Mấy ngày nữa, sao thế?"
"Vậy... Ngài có thời gian không?" Dạ Mị dựa vào gần một chút.
"Muốn tôi ở cùng anh à?"
Dạ Mị thành thật nói: "Chỗ này có một nơi rất đẹp, lúc trước có một cảnh quay quay ở đó, muốn dẫn ngài đến đó."
"Lúc nào?"
"Lúc nào ngài có thời gian?"
Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Ngày kia đi."
Sáng mai phải tham gia một trường hợp tương đối quan trọng, ngày kia Bạch Tẫn Ý tự đi là được.
Bạch Tẫn Ý vẫn có tác dụng!
"Vậy thì ngày kia nhé." Rõ ràng Dạ Mị hăng hái hơn không ít.
-
Nơi Dạ Mị nói là khu du lịch, khắp núi đồi đầy hoa anh đào nở rực rỡ.
Ở giữa dựng một lối đi bằng thủy tinh, độ cao bằng hai phần ba của cây.
Độ cao này dễ dàng ẩn trong đường núi, người đi lên, lại giống đang dạo bước trong hoa anh đào.
Sáng sớm có sương mù sẽ càng giống như tiên cảnh hơn.
Dạ Mị vì muốn dẫn Sơ Tranh đến xem lúc sương mù, nên tới hơi sớm, lúc này đều không có du khách nào.
Dạ Mị tháo khẩu trang xuống, lui về: "Thu tổng, tôi không lừa cô chứ."
"Cẩn thận bị người ta chụp được." Sơ Tranh nhắc nhở hắn.
Dạ Mị nhìn quanh bốn phía, mơ hồ trông thấy mấy vệ sĩ Sơ Tranh dẫn theo cảnh giới ở phía xa.
Hắn cười đến hơi tự tin: "Ngài sẽ không để cho người ta chụp được tôi."
Sơ Tranh thuận miệng hỏi: "Nếu thật sự chụp được thì sao?"
Dạ Mị đứng trong sương mù, thân hình hơi mơ hồ, giọng nói dường như cũng bị sương mù thấm ướt: "Ngài để ý không? Truyền ra tai tiếng với tôi, ngài để ý không?"
Sơ Tranh: "Tôi để ý cái gì?" Tôi còn ước gì toàn thế giới đều biết anh là của tôi kìa.
Sơ Tranh lại nghiêm túc uốn nắn: "Chúng ta như vậy cũng không gọi là tai tiếng."
Dạ Mị giẫm lên sương mù đi về phía trước, trong đôi mắt trong suốt có mấy phần chờ đợi: "Vậy chúng ta là gì?"
Sơ Tranh cân nhắc lại: "Quan hệ bao nuôi."
Dạ Mị: "..."
Có gió phất qua, rừng hoa anh đào vang lên tiếng sàn sạt.
Cánh hoa bị gió thổi bay lên không trung, xoay vòng trong sương mù, rơi xuống xung quanh hai người.