Bóng đêm từng chút từng chút nuốt chửng những mảnh sáng vụn vặt nơi chân trời.
Vào một khắc khi tia sáng cuối cùng biến mất, bệnh viện còn đang ồn ã đột nhiên yên tĩnh lại.
Tiếng bước chân trên hành lang, tiếng y tá trò chuyện đều biến mất trong nháy mắt.
Sơ Tranh đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua.
Bên ngoài không có chút ánh sáng nào.
Tất cả đều chìm đắm trong bóng đêm.
Nơi này giống như đã bị bỏ hoang thật lâu rồi, không có lấy một bóng người.
Mỗi một không gian Tử Thần đều có loại cách thức bảo vệ này, ban ngày là khu vực an toàn, ban đêm mới thật sự là chiến trường.
Mà muốn tìm được đường hầm khẩn cấp thì nhất định phải là vào ban đêm.
Đông Chiết xuống khỏi giường.
"Vết thương không sao chứ?" Sơ Tranh nhìn chằm chằm vị trí vết thương của hắn.
"Không sao." Đông Chiết mặc áo khoác lên: "Chúng ta đi ra ngoài xem sao đi."
Bởi vì càng về sau, thứ xuất hiện sẽ càng nhiều, cho nên bây giờ vẫn còn tương đối an toàn.
Sơ Tranh cũng không phản đối, giơ tay đỡ Đông Chiết đi ra ngoài.
Đông Chiết cũng không làm ra vẻ, hai người sóng vai ra ngoài.
Bên ngoài hành lang chỉ có đèn khẩn cấp lóe sáng, hai đầu tĩnh mịch, không nhìn thấy điểm cuối.
Từng dãy cửa lúc này đều đóng chặt.
Sơ Tranh thuận tay nhấn mở cửa phòng bên cạnh, cửa mở ra, bên trong chính là phòng bệnh bình thường, không có ai cả.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của họ chậm rãi vang lên trên hành lang.
"Đi bên kia." Đông Chiết chỉ đường cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng không chất vấn, hắn chỉ bên kia, thì cô đi về bên ấy.
"Cô không sợ tôi đưa cô đến nơi nguy hiểm à?" Trong lòng Đông Chiết cũng có nghi vấn tương tự.
"Anh không ngu như vậy."
"... Ý của tôi là, cô tin tưởng tôi như vậy à?"
"Ừ."
Đông Chiết: "..."
Cô ừ cái gì?
Phía trước là cầu thang, Đông Chiết nói ngay: "Lên lầu."
Sơ Tranh đỡ hắn lên lầu, bậc thang rất nhiều, Đông Chiết đi không nhanh.
Sơ Tranh di động theo tốc độ của hắn, ở vào tình thế như vậy, vậy mà Đông Chiết lại cảm thấy có chút ấm áp kỳ diệu.
Kết cấu của trên lầu cũng giống như dưới kia, nếu như không phải có đánh dấu số tầng lầu thì hoàn toàn không thể phân biệt ra được.
Đông Chiết mượn ánh đèn khẩn cấp quan sát xung quanh.
Sơ Tranh đã buông hắn ra, đang mở cửa từng gian phòng một.
Đông Chiết muốn ngăn cản cô, nhưng cô gái vừa mở được hai phòng là đã có chút không kiên nhẫn rồi, bắt đầu nhấc chân đạp.
Đông Chiết: "..."
Nghĩ lại hành vi lúc trước của cô, Đông Chiết lại nuốt lời muốn nói về.
Sơ Tranh đạp hơn nửa tầng lầu, bên trong ngay cả bóng ma cũng không có.
-
Trong căn phòng cuối hành lang, Vạn Tín và Ninh Ninh trốn đằng sau ngăn tủ, nghe từng tiếng rầm rầm nối tiếp nhau, thân thể tun rẩy theo rất có tiết tấu.
Ninh Ninh ôm đầu gối: "Vì sao chúng ta lại đột nhiên đến đây chứ?"
Cô bé nhớ rõ sau khi tan học đã trở lại trong ký túc xá ngủ.
Nhưng đợi cô bé mở mắt ra lần nữa thì đã ở nơi này rồi.
Sau đó thì gặp Vạn Tín đang lén lén lút lút.
"Sao anh biết được!" Vạn Tín mặt như đưa đám.
Vạn Tín cũng gặp phải chuyện tương tự như Ninh Ninh.
Sau khi tạm biệt Sơ Tranh thì đưa học sinh kia về ký túc xá, sau đó về ngủ.
Tiếp đó lại đột nhiên đổi sang nơi khác...
"Anh cảm thấy bên ngoài là thứ gì?" Ninh Ninh lại hỏi.
"Không biết."
"..."
Trong phòng yên tĩnh lại, hai người nhìn chằm chằm cửa phòng, âm thanh càng ngày càng gần...
Rầm ——
Đây là cửa phòng bên cạnh họ.
Kế tiếp, chắc sẽ đến lượt họ.
Mà khi họ căng thẳng nhìn chăm chú, âm thanh bên ngoài đột nhiên biến mất.
Toàn bộ thế giới lại yên tĩnh lại.
Nhưng mà yên tĩnh như vậy ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy khó mà chịu đựng hơn.
"Hai người đang nhìn gì vậy?"
Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau họ.
Ngăn tủ phía sau họ bị đẩy ra một đường nhỏ, lộ ra một đôi mắt: "Hai người đang nhìn gì vậy?"
"A!!!"
Vạn Tín và Ninh Ninh đồng thời kêu thảm một tiếng, tranh nhau chen lấn chạy ra ngoài.
Chỉ thấy khe hở nơi ngăn tủ càng lúc càng lớn, người ra cả nửa gương mặt đều lõm xuống.
Hắn ta co cẳng đuổi theo: "Hai người đang nhìn gì vậy, nói cho tôi biết đi mà."
Vạn Tín và Ninh Ninh chạy ra khỏi cửa phòng, sau đó thì đụng phải người trên hành lang.
"Đại... Đại lão!!" Vạn Tín giống như nhìn thấy ngọn đèn chỉ đường trong đêm tối, hai mắt phát sáng: "Đại lão cứu mạng!!"
Ninh Ninh không thân với Sơ Tranh, nhưng cũng biết cô rất lợi hại.
Hai người đồng thời vọt tới bên cạnh Sơ Tranh, Vạn Tín chỉ vào thứ đuổi theo ra: "Đại lão cô nhìn kìa!"
Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, rất là nghi ngờ hỏi Vạn Tín: "Phía trước rốt cuộc sao mà anh có thể sống được vậy?"
Vạn Tín: "Tôi chạy nhanh mà."
Chỉ cần người đi cùng qua ải, thì họ cũng có thể qua ải ké.
Mặc dù sẽ không giảm giá trị tội ác, nhưng còn sống là được mà.
Nhưng trong quá trình này, không ít người đều sẽ vì giữ mạng cho mình mà lựa chọn hi sinh đồng bạn.
Cho nên...
Thật sự phải chạy nhanh, còn không thể hoàn toàn tin tưởng đồng bạn.
Sơ Tranh: "..."
Bây giờ Sơ Tranh lại nghi ngờ rốt cuộc anh ta làm chuyện ác gì...
"Hai người đang nhìn gì vậy, nói cho tôi biết đi mà!" Con ác linh kia đã đuổi tới trước mặt.
"Đại... Đại lão!!"
"Tôi tìm được một phần..."
Đông Chiết cầm đồ vật ra, vừa ra thì đã nhìn thấy cảnh tượng Sơ Tranh giơ chân đạp bay ác linh.
Vạn Tín và Ninh Ninh một trái một phải đứng bên cạnh cô, cực kỳ giống tả hữu hộ pháp khi làm điều ác.
Vạn Tín nghe thấy phía sau có âm thanh, bỗng nhiên xoay người.
Thấy là một người đàn ông xa lạ, lập tức cảnh giác.
Thời gian Đông Chiết ở trường học cũng không dài, gần như chỉ từng gặp mặt Sơ Tranh.
"Tìm được cái gì?" Sơ Tranh đạp ác linh xong, bình tĩnh hỏi hắn.
Đông Chiết giơ văn kiện trong tay: "Danh sách bác sĩ và y tá của bệnh viện."
"Đại lão, hai người quen nhau à?" Vạn Tín nhỏ giọng hỏi.
Sơ Tranh không đáp, đi thẳng qua chỗ Đông Chiết.
"Đại... Đại lão..." Vạn Tín nhìn về con ác linh đang lung la lung lay bò dậy bên kia, sao lại đi mất rồi!!
Anh ta túm lấy bình chữa cháy bên cạnh, vừa hét vừa thừa dịp ác linh còn chưa tỉnh được, đập nó một phát.
Lần này ác linh hai bên đối xứng, cực kỳ hoàn mỹ.
Sơ Tranh: "..."
Ninh Ninh: "..."
Ở đây ngược lại chỉ có Đông Chiết bình tĩnh nhất.
Hắn đã từng gặp quá nhiều người mặt ngoài giả bộ lương thiện, nhưng cuối cùng lại là người giỏi đâm đao sau lưng nhất.
Kiểu như Vạn Tín chưa tính là gì.
Vạn Tín đập cho ác linh không dậy nổi, vứt bình chữa cháy xuống, vừa hét ma ma cứu mạng, vừa chạy về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh bất động thanh sắc bát quái một câu: "Sợ ma như thế, khi còn sống anh có thể làm chuyện xấu xa gì?"
"Người làm gì đáng sợ như ma chứ?" Vạn Tín giống như nhóc đáng thương: "Tôi cứ sợ ma mà."
Ma đáng sợ như vậy!
Sơ Tranh không thèm để ý đến anh ta, quay đầu nói chuyện với Đông Chiết.
Danh sách mà Đông Chiết tìm được là một chồng thật dày, bác sĩ và y tá trên đó, có không ít cái tên bị gạch chéo đi.
Sơ Tranh lật danh sách đến cuối cùng.
"Phát hiện rồi?" Đông Chiết dựa vào tường.
"Không có người ngày hôm nay tôi từng gặp." Những bác sĩ y tá hôm nay cô từng gặp, không có một ai có tên trên danh sách này.
Loại việc nhỏ quỷ dị này đều quá bình thường.
Cho nên Đông Chiết không có chút dị sắc nào: "Tìm tiếp ở nơi khác xem còn có manh mối khác không."
"Đại lão, hắn là ai vậy?" Vạn Tín ở bên cạnh nghe như rơi vào trong sương mù, yếu ớt hỏi.
Người đàn ông này nhìn...
Nhìn rất thiên về chính phái, nhưng mang đến cho anh ta một cảm giác không tốt lắm.
Giống như một số người anh ta từng gặp, lộ ra cảm giác nguy hiểm.