"Chưa." Sơ Tranh qua loa một câu, cũng kéo hắn chuyển phương hướng, không cho hắn nhìn bên trong.
Tinh Tuyệt cũng không nhìn ra rốt cuộc người kia đã chết hay chưa, vừa rồi chỉ có thể nhìn thấy động tác của họ, không nghe được họ nói chuyện gì.
Lực chú ý của Tinh Tuyệt đặt hết trên người Sơ Tranh, cũng không nghĩ đến chuyện quay đầu nhìn lại.
Có người tới nói chuyện với Sơ Tranh, Sơ Tranh giao phó người ở bên trong xong, lại hỏi đối phương: "Biết Bắc Hòa Thiên Tỉnh là nơi nào không?"
"Bắc Hòa Thiên Tỉnh? Chưa nghe bao giờ." Đối phương lắc đầu.
"Cô hỏi chuyện này làm gì?" Tô Đề Nguyệt chen vào nói, sợ Sơ Tranh mắng mình, nhanh chóng thêm một câu: "Tôi biết."
Bắc Hòa Thiên Tỉnh nằm ở một thôn trấn ở khu ngoại ô Kinh Nam.
Chỗ đó có chút lịch sử, kiến trúc vẫn còn duy trì phong cách trước kia.
Nghe nói bên trong có không ít đồ vật cũ.
Rất nhiều kẻ yêu thích di vật văn hóa đều thích chạy đến bên đó, dần dần bên đó đã phát triển thành một thị trường di vật văn hóa.
Người thích những di vật văn hóa kia.
Sinh vật không biết cũng thích.
Khi Tô Đề Nguyệt đi xử lý chuyện "di vật văn hóa bị ma ám", vừa vặn đi qua nơi đó.
Bắc Hòa Thiên Tỉnh là giếng nước của một nhà, phía trên khắc lại bốn chữ "Bắc Hòa Thiên Tỉnh".
Nhưng triều đại "Bắc Hòa" này thì họ đã không điều tra ra được nữa.
Nếu như đã biết, thì tất nhiên Sơ Tranh sẽ nhanh chóng đến xem.
Cô cũng không tin không tìm ra con chó điên kiếm chuyện!
Kiếm chuyện dưới mí mắt cô, đang xem thường ai đây chứ?
Chỉ là...
Sơ Tranh cũng không biết vì sao cuối cùng Tinh Tuyệt và Tô Đề Nguyệt lại đi cùng với cô, cô cảm thấy mình cũng có chút mất trí nhớ rồi.
Đi trên đường Sơ Tranh mở túi văn kiện màu đen trước đó ra.
Bên trong quả thật có tư liệu bằng giấy, hơn nữa lại là hồ sơ nhân viên.
Sơ Tranh nhìn Tô Đề Nguyệt một chút, suy nghĩ một chút, đưa hồ sơ cho y: "Những người này không thích hợp, anh cho người theo dõi quan sát xem."
Tô Đề Nguyệt theo bản năng nói: "Tại sao cô không đi..."
"Gần đây Vấn Tiên Lộ không đủ nhân thủ, chút chuyện nhỏ này cục quản lý các anh đi làm là được." Nhiều chuyện đang chờ như vậy, làm gì có thời giờ đi quan tâm những thứ này.
Tô Đề Nguyệt lật tư liệu ra, mẹ nó cái này... Mà là chuyện nhỏ?
Người trong này tùy tiện xách ra, đều không phải việc nhỏ đâu cô?
"Quan sát là được, đừng đánh rắn động cỏ." Sơ Tranh cường điệu một câu: "Không cần tôi dạy anh quan sát là có ý gì chứ?"