Lúc ấy hắn rất tức giận, chưa nói được hai câu là lấy lý do bận công việc rồi cúp máy.
Mà cô thì sao?
Đến tận bây giờ mới xuất hiện.
Còn bày dáng vẻ như "chưa từng xảy ra chuyện gì cả", hắn có thể không tức giận sao?
Nhưng mà hết lần này tới lần khác cô căn bản không để tâm "dỗ dành", mình đã rất không có cốt khí hết giận rồi.
"Anh cố ý chuẩn bị?"
"Ừ." Tinh Tuyệt cười.
Sơ Tranh hơi chần chờ: "Em chưa từng đón sinh nhật."
Vấn Tiên Lộ không có ai biết sinh nhật cô, cô cũng không muốn nói chuyện với những người khác về những chuyện này.
Cho nên cô hoàn toàn không có cảm giác gì với ngày này.
Tinh Tuyệt: "Nhưng anh muốn đón sinh nhật cùng Bảo Bảo, mỗi một năm sau này, anh đều muốn."
"Mỗi một năm..."
Tinh Tuyệt kiên định gật đầu: "Ừ, Bảo Bảo không muốn sao?"
Xung quanh vẫn đen kịt một màu, ngay cả chùm sáng kia cũng biến mất, chỉ còn lại bó hoa trong tay Tinh Tuyệt đang phát sáng.
Trong ánh sáng trắng mông lung, Sơ Tranh nhìn về phía người đối diện.
Cô hỏi: "Anh thật sự muốn ở bên cạnh em sao?"
Tinh Tuyệt gật đầu không chút do dự: "Đương nhiên."
Sơ Tranh trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Rất buồn tẻ."
"Ở cùng Bảo Bảo sao lại buồn tẻ được?" Tinh Tuyệt cười rất vui vẻ, "Chỉ cần ở cạnh em, mỗi một giây phút đều có ý nghĩa."
Ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu ra hào quang trong đôi mắt đen nhánh kia.
Sơ Tranh giơ tay nhận lấy bó hoa đó: "Anh tự quyết định, về sau không được hối hận."
"Tuyệt đối không hối hận."
-
Trong phòng còn chuẩn bị rất nhiều thứ, Tinh Tuyệt kéo màn cửa ra, tất cả mọi thứ đều hiện ra trước mắt cô.
Rất nhiều thứ đều chưa thấy bao giờ, nhìn cũng không giống như thứ sinh trưởng ở nơi đây.
Tinh Tuyệt nói là lấy trong phòng thí nghiệm ra, bao gồm cả bó hoa mà cô đang cầm.
Sơ Tranh: "..."
Thật sự an toàn sao?
Những vật này chỉ là xinh đẹp, không có tác dụng khác, rất an toàn.
Nếu không thì Tinh Tuyệt không dám đưa cho Sơ Tranh.
Tinh Tuyệt cũng không muốn tặng cho Sơ Tranh cái gì thực dụng, bởi vì cô có vẻ cũng không thiếu thứ gì cả.
Vậy thì tặng cho cô những thứ xinh đẹp hiếm lạ đi.
"Bảo Bảo..."
"Ừ?"
"Muốn ban thưởng."
Sơ Tranh nể tình hắn chuẩn bị hao tâm tổn trí như thế, phê chuẩn vụ ban thưởng này.
Tinh Tuyệt đè Sơ Tranh trên tấm thủy tinh hôn, màn cửa màu trắng bên cạnh bay múa, trong không khí tỏa ra mùi thơm ngọt nhàn nhạt.
Mây trắng nơi chân trời bay bay, thời gian giống như trôi chậm lại.
-
Tinh Tuyệt từ chối đi làm, cũng làm một đống lửa trại trên bãi đất trống ở trang viên.
Người tham dự: Tinh Tuyệt, Sơ Tranh, Hồ Thạc.
Vì sao Hồ Thạc lại ở đây?
Còn không phải nghe nói Tinh Tuyệt trốn việc, trợ lý lâm thời như hắn lập tức chạy tới bắt người hay sao.
Tinh Tuyệt có chút bài xích những người khác, trợ lý trước đó đều bị hắn sa thải cả.
Trợ lý không biết mình đã làm sai điều gì, ngày bị sa thải đã khóc như một đứa trẻ.
Tinh Tuyệt mặt lạnh rất đáng sợ, trợ lý cũng không dám hỏi.
Cuối cùng vẫn là Hồ Thạc sắp xếp công việc cho trợ lý lần nữa.
Bây giờ Hồ Thạc là trợ lý thật luôn rồi.
"Sơ Tranh tiểu thư, cô giúp tôi khuyên nhủ tiên sinh với." Cả thể xác lẫn tinh thần của Hồ Thạc đều mỏi mệt: "Bảo tiên sinh nghiêm túc đi làm được không?"