Trong đầu Hồ Thạc không biết đã chạy qua những chuyện không phù hợp với thiếu nhi gì, ánh mắt nhìn Tinh Tuyệt dần dần trở nên cổ quái.
"Tiên sinh, chú ý thân thể nha." Hồ Thạc uyển chuyển nhắc nhở: "Loại chuyện này vẫn nên tiết chế một chút, tiêu hao quá độ không tốt đâu."
Tinh Tuyệt không hiểu thấu: "Quét dọn vệ sinh còn có kiểu tiêu hao quá độ à?"
Hồ Thạc: "???"
Đêm qua Tinh Tuyệt bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm, quét dọn một tầng lầu.
Một tầng lầu của nhà hắn...
Bây giờ Tinh Tuyệt vẫn còn cảm thấy đau thắt lưng.
Hồ Thạc xấu hổ cực kỳ, cười ha ha nói sang chuyện khác: "Sơ Tranh tiểu thư đêm hôm khuya khoắt bắt ngài quét dọn vệ sinh làm gì? Không phải có người máy dọn dẹp sao?"
Tinh Tuyệt nghĩ một hồi, nghẹn ra hai chữ: "Tình thú."
Tình thú?
Là hắn không biết hai chữ này, hay là hai chữ này vụng trộm sửa lại ý nghĩa rồi?
Hồ Thạc cảm thấy mình già rồi, không theo kịp tư duy của người trẻ tuổi.
Hồ Thạc sáng suốt lần nữa nói sang chuyện khác.
"Tiên sinh, có chuyện cần nói với ngài và Sơ Tranh đây."
"Ừ?"
"Cái vòng tay trò chơi trong tay Sơ Tranh tiểu thư, ngài có thể lấy về được không?"
"Vì sao?" Vì sao lại muốn cướp đồ của Bảo Bảo!!
Hồ Thạc: "Cái vòng tay trong tay cô ấy là chìa khóa của toàn bộ trò chơi, không có nó thì bây giờ chúng ta cũng không vào được trò chơi và không có cách nào sửa chữa hết."
Tinh Tuyệt: "Đó là đồ của Bảo Bảo."
Hồ Thạc hơi chần chờ: "Nếu như những gì điều tra được trong khoảng thời gian này không có vấn đề, thì đó là đồ của anh trai ngài mới phải."
Tinh Tuyệt: "..."
Trò chơi Phồn Tinh là tâm huyết của Tinh Thần.
Nhìn từ những tư liệu lúc trước, thì sau khi hắn tiếp nhận hạng mục này, cũng rất muốn làm tốt được hạng mục này.
Nhưng Tinh Tuyệt không biết nên nói với Sơ Tranh thế nào.
Luôn cảm thấy là đang cướp đồ của Bảo Bảo...
Cho nên lần nào cũng muốn nói lại thôi.
"Anh làm gì thế? Muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng." Sơ Tranh cũng không nhìn được.