Hạ Cửu thích quà vặt ven đường, đòi mua bằng được, Sơ Tranh đi mua cho hắn, xong lúc về lại không tìm thấy người đâu.
Sơ Tranh vội hỏi mấy người đang đi đằng trước.
"Xin chào, cho hỏi ảnh thấy một thanh niên mặc áo trắng, cao tầm như thế này, ngoại hình rất đẹp không?"
Quan niệm đẹp xấu của người nước ngoài khác nhau. Sơ Tranh liền mang ảnh chụp ra cho đối phương nhìn.
"Hình như cậu ta đi theo mấy người nữa qua bên kia thì phải?" Người qua đường nhận ra người trong ảnh liền chỉ về 1 phía.
Phía bên này người đi đường tấp nập nhưng chỉ có một con đường, bên kia lại heo hút, không bóng người qua lại.
Sơ Tranh theo chỉ dẫn đi qua thì phát hiện trong ngõ nhỏ có người.
Hạ Cừu bị người khác dồn vào chân tường, một đám đàn ông cao to đen hôi chặn đường hắn, thỉnh thoảng hoặc xô đẩy, hoặc sờ nắn ngực hắn.
Hạ Cửu bị dọa, không ngừng co lại thân thể nép sát vào tường.
"Mấy người làm gì đấy?"
Âm thanh vang lên đột ngột trong hẻm vắng.
Mấy tên này quay đầu nhìn ra, Sơ Tranh nhận ra một trong đám đó là tên từng tới sân bay đón cô nàng cố ý đụng vào Hạ Cừu trêи máy bay.
Lúc này hắn không đeo kính râm, ngũ quan sắc nét, lông mày thô ngắn, có chút giương lên thành chữ Bát (八)ngược, tướng mạo hung hãn.
Tên đàn ông mắng câu thô tục, "Nếu đã tới thì cũng đúng lúc lắm, để tao dạy dỗ chúng mày một lượt luôn."
Sơ Tranh: "..."
Ai dạy ai còn chưa biết đâu.
-
Người đàn ông này là tên mà em gái kia nhận là "anh hai", bình thường chính là dạng đầu đường xó chợ, xã hội đen xã hội màu.
Trêи máy bay Hạ Cừu không cho cô nàng kia mặt mũi, thế là cô ả đi mách lẻo với cha này.
Làm chủ nhà, lại là em gái mình, cho nên hắn ta nghĩ nhất định phải dạy dỗ Hạ Cừu một trận.
Lúc đầu hắn ta cũng không định làm gì nhiều, chỉ làm hù dọa tí chơi.
Ai biết Sơ Tranh chưa gì đã tìm tới.
Không chỉ có thế, bọn họ còn không đánh lại Sơ Tranh...
Hạ Cừu bị kinh sợ, nhưng ngược lại không có gì đáng ngại.
Lái xe nhận được tin nhắn của Sơ Tranh tới đón người, thấy có mấy người đang nằm dài trêи mặt đất cũng hốt hoảng hỏi, "Tiểu thư, thế này..."
"Không có việc gì, đi thôi." Sơ Tranh đưa Hạ Cừu lên xe.
Lái xe gãi gãi đầu, đi theo Sơ Tranh rời đi, đi hai bước lại quay về, lấy điện thoại ra lách tách chụp mấy bức ảnh đám người kia.
Lái xe đưa Sơ Tranh cùng Hạ Cừu về nhà, cũng lập tức báo cáo cho Thịnh tiên sinh.
Thịnh tiên sinh bảo lái xe gửi ảnh chụp tới..
"Tình huống cụ thể thế nào?"
"Cụ thể không rõ lắm, lúc tôi đến thì mấy người kia đều đã nằm trêи mặt đất, nhìn thì có vẻ đã bị đánh."
"Tra xem đây là những người nào, hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì."
"Vâng, tiên sinh."
-
Một bên khác.
Sơ Tranh trở về phát hiện Sơ phu nhân ở nhà.
"Con về rồi à." Sơ phu nhân thấy sắc mặt Hạ Cừu không đúng lắm, nhíu mày, "Sao vậy?"
Hạ Cừu trông thấy Sơ phu nhân, không tự chủ được đứng thẳng người, "Dì ạ... Cháu khỏe."
"Sao sắc mặt kém như vậy?"
"Bị dọa sợ." Sơ Tranh nói thế cũng không tính là nói dối, Hạ Cừu đúng là bị dọa sợ.
Sơ phu nhân: "Dọa?"
"Vâng, anh ấy nhát gan." Sơ Tranh nói: "Cho nên mẹ với ba nêu không có việc gì thì đừng làm ầm lên nhé."
Mỗi ngày đều ồn ào như thế, còn không phải mỗi ngày Hạ Cừu đều bị đánh thức sao?
"Con cho rằng mẹ thích cãi nhau với ông ý lắm chắc, còn không phải do ông già này gây sự." Nói đến Thịnh tiên sinh, Sơ phu nhân liền lập tức châm chọc.
Sơ Tranh: "..."
Được rồi, người ta đều không cảm thấy thế này trôi qua mệt mỏi, cô hỏi đến nhiều như vậy làm gì.
Con gái là phải có khí chất!
Sơ phu nhân quan tâm hỏi han đôi câu, Sơ Tranh không nói tỉ mỉ, chỉ mơ hồ đáp qua loa.
"Được rồi, vậy hai đứa lên trêи đi nghỉ đi." Sơ phu nhân thả người, đuổi bọn họ bên trêи đi nghỉ ngơi.
-
Hạ Cừu vừa vào phòng đã chôn mình trong chăn.
Sơ Tranh cho là hắn còn đang sợ, "Vẫn còn sợ sao?"
Hạ Cừu ló đầu ra từ dưới lớp chăn, "Liệu dì có không thích anh không?"
"???"
"Tại sao lại không thích anh?"
"... Anh biểu hiện không được tốt." Trong đôi mắt đen như mực của Hạ Cừu tràn đầy vẻ mất mát.
"Không sao, anh biểu hiện rất tốt." Sơ Tranh cảm giác mình sớm muộn sẽ bị sét đánh.
Đây đều là chuyện gì a!
Hạ Cừu lắc đầu, lại vùi mình vào trong chăn.
"..."
Xác định hắn không phải bị chuyện vừa rồi hù dọa, mà là đang xoắn xuýt xem trước mặt Sơ phu nhân có biểu hiện tốt không, Sơ Tranh liền không thèm quan tâm nưa, mặc cho hắn chôn trong chăn.
Sơ Tranh đi toilet rửa mặt, Hạ Cừu vẫn duy trì tư thế kia, một lát sau mới ngồi dậy.
Hắn tìm được điện thoại Sơ Tranh trêи giường, bèn lấy vân tay của mình mở khóa.
Hạ Cừu muốn lên mạng search về vấn đề "biểu hiện trước mặt tiền bối không tốt", kết quả không cẩn thận mở ra album ảnh.
Album ảnh hiện ra, là ảnh chụp ngày hôm nay trêи quảng trường.
Hạ Cừu trượt xem về sau, đến lúc bức ảnh 2 người chụp chung xuất hiện, Hạ Cừu không khỏi sửng sốt.
Ảnh không phải do cô chụp sao?
Lúc Hạ Cừu hôn cô cũng không cảm thấy có gì ngần ngại, không biết vì sao lúc này xem lại thấy có chút ngượng ngùng.
-
Sơ Tranh tắm rửa sạch đi ra, Hạ Cừu ngồi ngoan ngoãn bên giường, Sơ Tranh gọi hắn, "Đi tắm rửa đi."
Hạ Cừu chỉ 'Ừ' một tiếng, nhưng không nhúc nhích.
"Sao vậy? Không muốn ngủ nữa?"
Hạ Cừu đưa điện thoại lên mở ra, tìm tới hình của hắn, "Đây là em chụp sao?"
"Ừ."
"Em gạt người." Ngón tay Hạ Cừu trượt tiếp sang ảnh sau: "Sao em chụp được tấm ảnh này?"
Sơ Tranh: "..."
"Đây là do người nhϊế͙p͙ ảnh gia kia chụp." Sơ Tranh nói: "Em hỏi xin người ta."
Hạ Cừu nhíu mày, "Tại sao hắn lại chụp chúng ta."
"Bởi vì anh đẹp chứ sao, anh xem bao nhiêu ảnh đều chỉ chụp một mình anh, chứng minh người ta chỉ muốn chụp anh, mà anh lên ảnh cũng rất đẹp, người ta muốn chụp anh cũng là điều bình thường."