Sở Vụ bị trói vào cây cột của nhà kho, bọn họ không bịt miệng hắn lại, chứng minh là không sợ hắn kêu lên.
Cho dù Sở Vụ bị trói, có chút chật vật, nhưng không thể che hết khí chất tự phụ bẩm sinh của hắn.
Trong mắt gã đàn ông mang theo nét dâm tà, cực kỳ vui sướng đi qua phía Sở Vụ.
"Vưu vật* thế này, tao còn chưa từng gặp được đâu."
(尤物: vưu vật: Thường để chỉ người phụ nữ đẹp, hiếm lạ,...)
Chỉ cần suy nghĩ một chút, loại người lãnh ngạo tự phụ thế này, vẻ mặt phóng đãng rên rỉ trên người mình, gã đàn ông đã thấy hưng phấn đến không chịu được.
Gã đàn ông nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay muốn sờ Sở Vụ.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Vụ không lộ ra vẻ gì, hắn quay đầu tránh đi, đáy mắt tràn đầy chán ghét.
Gã đàn ông xem đây là tình thú, cười tiếp tục sờ qua, nhưng mà mấy lần đều bị Sở Vụ tránh đi.
"Mẹ!"
Gã đàn ông đột nhiên tức giận, tát một phát lên mặt Sở Vụ.
Trên gương mặt trắng nõn của Sở Vụ, lập tức xuất hiện một dấu tay.
Đầu hắn bị đánh lệch sang, lọn tóc rải rác rơi xuống, ngăn trở đáy mắt cuồn cuộn sát ý của hắn.
"Cũng không xem xem đây là chỗ nào, mày còn cho rằng mình là Sở tổng cao cao tại thượng à?"
"Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày ngoan ngoãn hầu hạ tao cho tốt, thì tao sẽ để mày dễ chịu một chút."
Gã đàn ông vừa mắng vừa kéo quần áo trên người Sở Vụ.
Sở Vụ dụng đầu đập vào trán gã đàn ông.
Gã đàn ông bị đau lui về phía sau mấy bước.
Sở Vụ cắn răng, như ấu thú bị chọc giận, toàn thân đều lộ ra khí thế bén nhọn.
"Mày... mày dám đánh tao." Gã đàn ông bị đụng đến choáng đầu, chỉ vào Sở Vụ: "Hôm nay mà tao không cho mày khóc gọi cha, thì tao mẹ nó sẽ theo họ mày."
Rầm ——
Cửa kho hàng đột nhiên bị đụng bay, Chu Cường từ bên ngoài bay vào, đập xuống đất, làm tro bụi bay tung tóe.
Gã đàn ông dường như bị biến cố này dọa sợ, nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần.
Chu Cường che ngực, nằm trên mặt đất kêu rên.
"Cường... Cường ca." Nghe thấy thanh âm của Chu Cường, gã đàn ông nhanh chóng chạy đến, đỡ Chu Cường dậy: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Chu Cường tái xanh, sợ hãi nhìn về phía cửa kho hàng.
Ánh sáng mạnh chiếu vào cửa kho hàng, tro bụi bay múa trong tia sáng.
Cái bóng lắc lư, không khí bốn phía dường như cũng tĩnh mịch lại, tựa như sắp có vương giả bước lên sân khấu.
Nữ sinh xinh xắn chậm rãi xuất hiện.
Hai tay cô đút trong túi quần, hờ hững quét mắt tới.
Cánh môi hồng nhạt như màu hoa anh đào của nữ sinh khẽ mở: "Ai, muốn làm cha của hắn?"
Mỗi một chữ, đều giống như kèm theo hàn băng, đập vào đáy lòng bọn họ, vỡ thành vô số hàn khí, phóng tới tứ chi.
Sở Vụ nhìn cô gái đứng trong ánh sáng, thần sắc căng cứng trên mặt, không khỏi có chút buông lỏng ra.
Nhưng mà một giây sau, cảm giác khó xử và quẫn bách xông lên đầu, không dám nhìn cô nữa.
Bộ dáng của hắn hiện tại quá chật vật...
Sơ Tranh chậm rãi đi vào trong kho hàng, rút một cánh tay từ trong túi ra, đầu ngón tay xẹt qua không khí.
"A!"
Gã đàn ông đang đỡ Chu Cường, bỗng nhiên đụng vào vách tường trong kho hàng, ngã ầm ầm trên mặt đất.
Sự sợ hãi nơi đáy mắt Chu Cường càng sâu.
Vừa rồi cũng là như thế này, cô không làm một cái gì cả, nhưng bọn chúng hoàn toàn không có chút năng lực đánh trả.
Sơ Tranh không nhìn Chu Cường, vượt qua hắn, cởi trói cho Sở Vụ.
Dấu bàn tay trên mặt Sở Vụ vô cùng rõ ràng
Ánh mắt Sơ Tranh có chút lạnh lẽo.
Cô giơ tay xoa xoa gương mặt hắn, ánh mắt Sở Vụ bỗng nhiên nhìn vào đáy mặt thanh lãnh của Sơ Tranh.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
"Không sao."
Sơ Tranh ôm lấy mặt hắn, hôn hắn một cái.
Trái tim Sở Vụ giống như bị người gõ mạnh một cái, cảm giác ấm áp không ngừng tuôn ra, lan tràn đến khắp các giác quan.
Sơ Tranh thả tay xuống, nắm cổ tay Sở Vụ xem xét, trên cổ tay có một đường dây hằn rõ ràng, ẩn ẩn thấm tơ máu.
Chỉ một thời gian ngắn như vậy mà đã biến mình thành thế này...
Quả nhiên vẫn phải nhốt lại.
Chu Cường bên kia thấy Sơ Tranh không để ý tới mình, cũng không để ý tới sự sống chết của đồng bạn, che ngực chạy ra phía ngoài kho hàng.
Sơ Tranh vung tay lên, Chu Cường đi đến cửa kho hàng, bỗng nhiên bay về, đụng vào bức tường, rồi ngã lên trên người gã đàn ông kia.
"Tao cho mày đi rồi sao?"
Thanh âm lạnh lẽo, lãnh đạm, không có bất kỳ sự chập chùng nào, chậm rãi lưu chuyển trong kho hàng.
Tựa như băng tuyết tan ra, róc rách chảy xuôi xuống, một đường uốn khúc vào lòng người.
Chu Cường kinh hồn táng đảm nhìn về phía bên kia.
Nữ sinh vẫn cúi đầu nhìn cổ tay người đàn ông, ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn gã.
Chu Cường chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt và cái cằm căng cứng của nữ sinh, uy thế thuộc về bậc vương giả, vô thanh vô tức lưu động quanh người nữ sinh.
Gã ở trước mặt người này.
Tựa như sâu kiến...
Sau lưng Chu Cường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể run rẩy, gã đứng lên, trực tiếp quỳ xuống mặt đất cầu xin tha thứ: "Bà cô ơi, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi."
"Tôi chỉ thay người làm việc."
"Tôi không cố ý mạo phạm ngài."
Ngữ khí của Sơ Tranh vô cùng băng lãnh: "Thay ai làm việc."
Bắt nạt thẻ người tốt của ta.
Con chó điên nào có lá gan lớn thế hả!
"... Triệu... Triệu gia."
Chu Cường không dám giấu diếm.
"Sở tiên sinh nợ tiền Triệu gia, chúng tôi thay Triệu gia đến đòi tiền."
"Đòi tiền mà cần phải như vừa rồi sao?" Sơ Tranh cầm cổ tay Sở Vụ, đều đỏ cả lên rồi.
"..."
Đáy lòng Chu Cường thầm mắng.
Chuyện này liên quan gì đến gã ta đâu.
Gã liếc nhìn người còn đang nằm trên đất, giơ chân lên đạp tới: "Đều do thằng ngu này không biết quy củ, ai cho mày táy máy tay chân với Sở tiên sinh? Mẹ, cái đồ ngu này..."
Chu Cường liên tiếp đạp hai cước.
Có lẽ gã đàn ông không chịu nổi, nên lại phun ra một ngụm máu.
Sơ Tranh để Sở Vụ đứng vững, cô đi đến trước mặt gã đàn ông kia, dùng chân lật gã qua rồi giẫm lên.
Chu Cường ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh.
"Vừa rồi, mày nói muốn làm cha của ai?"
"Không có... Không có..." Gã đàn ông sợ đến run lẩy bẩy.
"Tao nghe nhầm?" Mũi chân của Sơ Tranh hơi dùng sức.
Sắc mặt gã đàn ông vốn đã không tốt, lúc này lại càng khó coi hơn.
"Không... Không phải, là tôi hồ ngôn loạn ngữ, Sở tiên sinh là cha tôi." Mặt mũi gã đàn ông tràn đầy hoảng sợ.
Sơ Tranh đạp một cước lên người gã.
Gã đàn ông thống khổ co người lại.
Nữ sinh dữ dằn hỏi: "Cái tay nào của mày vừa đánh hắn?"
Gã đàn ông như cá chết chìm, thở phì phò từng ngụm, đáy lòng chỉ còn lại sự sợ hãi.
Gã gian nan vươn tay phải của mình ra.
Sơ Tranh từ trên cao liếc nhìn gã: "Tự đánh mình, đánh đến khi hắn hả giận mới thôi."
Gã đàn ông: "!!"
Đuôi lông mày của Sơ Tranh buông xuống: "Có ý kiến?"
Nữ sinh sắc mặt đạm mạc, quanh thân quanh quẩn hơi thở lạnh lẽo, bễ nghễ chúng sinh, làm cho người ta không dám phản phác lấy nửa chữ.
Cô chính là chúa tể...
"Không có... Không có."
Gã đàn ông gian nan ngồi dậy, dùng tay phải tát mình.
Âm thanh bốp bốp vang lên trong kho hàng, rõ ràng đến chói tai.
Chu Cường bị dọa đến sắp tè ra quần, cả người run lên như cái sàng.
"Anh nợ tiền ai?" Sơ Tranh quay đầu hỏi Sở Vụ.
"Anh trả rồi..." Thanh âm của Sở Vụ có chút thấp: "Bọn họ nói chưa lấy được."
"Bà cô ơi, chúng tôi chỉ nghe lệnh làm việc, thật sự không biết chuyện gì xảy ra, đây hết thảy đều do Triệu gia sai khiến." Tham vọng sống của Chu Cường vô cùng mãnh liệt.
Sơ Tranh hững hờ hỏi: "Hắn nợ bao nhiêu?"
Đáy lòng Chu Cường hơi lộp bộp một chút, sợ hãi rụt rè trả lời: "Sáu triệu."