"Ngươi cũng xứng kêu tên bản tôn." Hắc Hồ hừ lạnh một tiếng, vừa ngạo khí lại vừa khinh miệt.
"Ta tên Sơ Tranh, ta cho phép ngươi gọi tên của ta." Ta không giống như ngươi, ta hào phóng hơn nhiều.
Sơ Tranh sờ đầu Hắc Hồ.
Hắc Hồ lắc lỗ tai một cái, vung đầu: "Đừng chạm vào ta!"
Sờ đuôi hắn coi như xong đi, bây giờ còn sờ đầu hắn!
Nhân loại ghê tởm này!
Tay Sơ Tranh trượt theo lưng hắn thẳng đến tận trên cái đuôi.
Hắc Hồ lại tức đến mức phẫn nộ trừng Sơ Tranh.
Người sau thì càng sờ càng nghiêm túc.
Hắc Hồ mài răng, chờ hắn khôi phục... việc đầu tiên nhất định phải giết chết cô!!
"Bây giờ là lúc nào." Tỉnh táo lại, Tuyết Uyên bắt đầu nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Hắn không nhớ rõ mình bị phong ấn bao lâu.
"Thần giới tám vạn chín ngàn năm."
Thần giới tám vạn chín ngàn năm...
Nếu như cái phương thức tính toán này không có gì thay đổi.
Như vậy...
Hắn đã bị phong ấn ba vạn năm.
Thật sự là dài dằng dặc a.
"Vạn Trúc còn sống không?"
Vạn Trúc?
Cái tên này... Có chút quen tai.
Sơ Tranh nghĩ nghĩ.
Vị thượng thần mất tích không còn chút tin tức kia...
"Không biết." Cũng đã mất tích rồi, còn sống hay đã chết, ai mà biết được.
"Ngươi biết cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh đầy nghiêm túc: "Ngươi thật mềm."
"??"
Đỉnh đầu Tuyết Uyên tràn đầy một đống dấu chấm hỏi.
Có phải nhân loại này đang đùa giỡn mình không?
"Không cho phép ngươi sờ đuôi ta!"
Tuyết Uyên xù lông.
Thanh âm của thiếu niên có chút mềm, phối hợp với giọng điệu tràn đầy nộ khí kia, tăng thêm kiểu tạo hình xinh xắn cưng cưng thế này, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
Sơ Tranh sờ lông hắn đến thoải mái, không thèm quan tâm hắn gầm thét cỡ nào.
...
Tuyết Uyên.
Con Hắc Hồ duy nhất trên thế gian này.
Hắn sinh ra ở thời kỳ Hồng Hoang, làm sao sinh ra thì không có ai biết.
Hung thú thượng cổ.
Ở thời kỳ đó, Tuyết Uyên có thể đánh ngang tay với thượng thần.
Về sau Tuyết Uyên phạm tội, đồ sát nhân loại vô tội, bị thượng thần Vạn Trúc may mắn hơn một chút phong ấn lại.
Nhưng bởi vì phá tan phong ấn, tiêu hao hết lực lượng của Tuyết Uyên, dẫn đến lúc đi ra, hắn hết sức yếu ớt.
Tuyết Uyên bị Tịch Lan vụng trộm cứu được.
Tuyết Uyên cho là vận khí của mình tốt, ai biết Tịch Lan lại rắp tâm hại người.
Nàng ta căn bản không phải thật tâm cứu hắn.
Thứ Tịch Lan muốn chính là lực lượng của Tuyết Uyên.
Tuyết Uyên biết được chân tướng này, nhìn vào chút ân tình vì Tịch Lan đã cứu mình, dự định rời đi, không muốn làm bạn với nàng ta.
Nhưng mà hắn không ngờ tới, Tịch Lan đã sớm chuẩn bị, hạ huyết chú cho hắn.
Huyết chú là lực lượng kiềm chế Tuyết Uyên.
Tuyết Uyên bị ép làm những việc mình không thích.
Tuyết Uyên được xưng là hung thú thượng cổ, không phải là một cái danh rỗng, hắn mà hung lên, cơ hồ là tai họa hủy thiên diệt địa.
Khống chế như vậy, làm Tuyết Uyên không ngừng hắc hóa, càn quấy đến mức các giới không được bình an.
Tịch Lan...
Lại là nàng ta.
Rốt cuộc vị tiểu mỹ nhân này muốn làm gì?
Tư liệu Vương Giả cho tương đối không rõ ràng, cũng không nhắc tới chuyện Tịch Lan muốn ép Tuyết Uyên làm gì.
Sơ Tranh chống cằm trầm tư.
Trước đó khi phong ấn sắp bị phá, Tịch Lan nhìn như đang giúp đỡ, nhưng nếu cẩn thận hồi tưởng một chút...
Lúc ấy Tịch Lan có những động tác nhỏ khác.
Nàng ta cố ý làm phong ấn bị phá vỡ.
Sơ Tranh ôm chặt Tuyết Uyên.
Tuyết Uyên đột nhiên bị siết chặt, suýt chút thở không thông.
"Ngươi làm gì đấy! Muốn siết chết ta sao?!"
Sơ Tranh bắt lấy hai cái móng vuốt của hắn, giơ lên cao: "Ta cho ngươi biết, về sau không cho phép ngươi chạy theo người khác."
Tiểu Hồ Ly màu đen, trong con ngươi màu đỏ, phản chiếu dung mạo của tiểu cô nương.
Không mặt cô rất tinh xảo, không phải cái loại đường hoàng xinh đẹp kia.
Nhưng làm cho người ta nhìn một cái là không cách nào quên đi được.
Trên người cô có một loại im ắng lắng đọng.
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi." Hắn có chạy theo người khác hay không... A Phi! Hắn mới không chạy theo người khác đâu, hắn sẽ không theo bất luận kẻ nào!
Hắn hiện tại chỉ là...
Chỉ là hồ xuống đồng bằng bị người khinh!
Sơ Tranh cường điệu: "Ta vừa nói qua, sau này ngươi sẽ là của ta."
"Ngươi... Ngươi nói bậy, ai là của ngươi, nhân loại các ngươi chính là đồ không biết xấu hổ!" Tuyết Uyên thở phì phò mắng to: "Ta cho ngươi biết, ta đây là hung thú! Hung thú biết chưa!"
Sơ Tranh nắm móng vuốt của hắn uy hiếp: "Ngươi dám chạy, ta liền đánh gãy chân ngươi."
Hai người căn bản không ở cùng một tần số.
Tuyết Uyên tức giận đến mức toàn thân xù lông, hận không thể dùng một móng vuốt cào nát mặt cô.
Sơ Tranh lại bồi thêm một câu: "Còn nữa, ta không phải là người, ta là thần."
"..." Bệnh tâm thần.
Chờ hắn khôi phục lực lượng, rồi xem hắn trừng trị cô thế nào!
Sơ Tranh ôm lấy Tuyết Uyên, nghĩ đến con chó điên Tịch Lan kia chắc là sắp về rồi.
Cô mang theo Tuyết Uyên rời khỏi nơi này.
Ai biết mới đi ra, cả tòa núi phía sau liền bắt đầu đổ sụp, nếu không phải cô chạy nhanh, thì có lẽ cũng bị chôn ở bên trong luôn.
Cái cằm Tuyết Uyên gác trên móng vuốt nhỏ của mình, cười lạnh nói: "Ta từng nhắc nhở ngươi rồi, đắc tội với ta nhất định sẽ gặp xui xẻo."
Sơ Tranh cực kỳ bình tĩnh phân tích: "Đây là ảnh hưởng do việc ngươi xuất hiện mang đến, có quan hệ gì với việc đắc tội ngươi."
Bởi vì Tuyết Uyên đại biểu cho điềm xấu.
Cho nên nơi hắn xuất hiện, và người hắn tiếp xúc, tất cả sẽ xuất hiện một chút chuyện bất thường.
Cái này cùng với việc đắc tội hắn hoàn toàn không liên quan gì tới nhau.
Bị Sơ Tranh vạch trần, Tuyết Uyên rõ ràng có chút tức giận.
Hô hấp cũng nặng nề hơn mấy phần.
"Ngươi biết cũng không ít." Tuyết Uyên nghiến răng nghiến lợi.
"Vẫn tốt." Sơ Tranh vẻ mặt bình tĩnh.
"Nếu ngươi đã biết, mang theo ta sẽ có điềm xấu, ngươi vẫn muốn mang theo ta?"
"Đương nhiên." Sơ Tranh sờ cái đuôi của hắn, yêu thích không buông tay.
Thẻ người tốt đương nhiên là phải ở trong tay mình mới an toàn.
Huống chi ngươi còn có một cái đuôi sờ thoải mái như vậy.
Tuyệt đối không thể bị người khác lừa chạy mất.
"Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt." Sơ Tranh trịnh trọng hứa hẹn.
"..." Ai cần ngươi bảo vệ! Nhân loại không biết xấu hổ!
Tuyết Uyên tức giận đến không muốn nói chuyện.
Hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sơ Tranh đi ra một khoảng cách, trông thấy Ngân Sinh đang đứng chờ ở cách đó không xa.
Tuyết Uyên trông thấy Ngân Sinh, liếm liếm khóe miệng, âm trầm nói: "Con dê nhỏ kia nhìn rất ngon miệng."
Mặc dù nhìn qua hơi yếu ớt.
Nhưng làm điểm tâm vẫn không tệ lắm.
"Ngươi không cần ăn."
"..." Tuyết Uyên mài mài răng, giống như đại gia đưa ra yêu cầu: "Không phải ngươi muốn ta đi theo ngươi sao, bây giờ ta đói, ta muốn ăn gì đó!"
Cứ coi như tìm cho mình một tên tiểu đệ!
Hầu hạ mình ăn uống.
Tuyết Uyên nghĩ như vậy, mắt không chớp nhìn chằm chằm Ngân Sinh.
Ngân Sinh đã nhìn thấy bọn họ, bị Tuyết Uyên nhìn chằm chằm, chú dê nhỏ sợ hãi theo bản năng, đã sắp không duy trì được hình người nữa, sừng dê trên đầu cũng đã lộ ra luôn rồi.
Ngay lúc Tuyết Uyên nghĩ đến chuyện ăn chú dê nhỏ, trong miệng bị nhét vào hai cái lá cây.
"Phi!!"
Tuyết Uyên phun lá cây ra.
"Ngươi cho ta ăn thứ đồ chơi gì thế hả?! Ta muốn ăn con dê nhỏ kia!"