Một lão đại... chắc sẽ không làm ra loại chuyện mất mặt thế đâu nhỉ?
Trong đầu Sơ Tranh diễn luyện ra cảnh sau khi mình từ chối, đứng trước đủ loại phiền toái —— quả quyết gật đầu.
...
Bên ngoài vẫn đang đổ mưa, Sơ Tranh vừa đi ra ngoài, bị gió quạt cho một mặt đầy nước mưa.
Sơ Tranh hít sâu, bảo trì hình tượng nữ thần cao quý lãnh diễm.
Trong khi ăn sáng, lão đại câu được câu không trò chuyện, liên quan tới chuyện tối hôm qua, hoàn toàn không đề cập đến một chữ.
Sơ Tranh không biết lão hồ ly này có ý đồ gì, bày ra vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc ăn xong bữa sáng.
"Sơ Tranh, tôi không thích đứa trẻ nói dối."
Khi lão đại đưa cô về, có lưu lại một câu nói như vậy.
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn xe biến mất trong màn mưa.
Ai là đứa trẻ!
Ai là đứa trẻ!
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai tiếng, tiêu hết hai mươi vạn. 】
Sơ Tranh: "..."
Mi có bệnh phải không!
Vừa rồi không nói, bây giờ ta về rồi mới nói, cố ý chỉnh ta đúng không?
【 Tiểu tỷ tỷ, vận động sẽ giúp cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh nha. 】
Ta không!
Ta chỉ muốn làm cá muối không được sao?!
Thể xác và tinh thần của ta đều khỏe mạnh cực kỳ!
Vương bát đản, con chó điên này chỉ biết bịa đặt!
【...】 Nó bịa đặt ở đâu hả? Nó cũng chỉ nhắc nhở thôi mà!
Vương Giả ủy khuất đến không được.
Sơ Tranh tiêu hết hai mươi vạn, khi trở về thì thấy cửa chung cư hỏng, nhân viên quản lý đang liên hệ với nhân viên sửa chữa.
Tức giận.
Thật sự rất tức giận!
Tức giận đến mức cô muốn chém người.
Nhân viên công tác cũng cảm giác được khí thế hung ác phát ra từ trên người Sơ Tranh, không dám thở mạnh, không ngừng thúc giục nhân viên sửa chữa.
Nhiều lần khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng về đến nhà.
Nhưng mà vừa bước vào cửa phòng, cô liền phát hiện trong nhà bị người động chạm.
Mặc dù đối phương đã cố gắng làm mọi thứ trở lại như cũ, nhưng Sơ Tranh có thể nhìn ra được.
Lão hồ ly gọi mình ra ngoài, chính là vì để người ta đến lục soát chỗ ở của cô?
Lão đại của tổ chức hành động như thế này nghĩa là không muốn vạch mặt, nếu hắn không tìm được gì, vậy coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô vẫn là Tranh tỷ của tổ chức.
Sơ Tranh chậc một tiếng.
Những người này cũng thật sự biết chơi.
Hôm nay Sơ Tranh còn có việc phải làm, cô phải đi lấy đồ của mình về, bằng không thì hai con chó điên Lâm Phong và Lâm Nghiên kia, không chừng sẽ lợi dụng làm ra chuyện gì đó.
...
Lâm Phong đi ra khỏi chung cư, hắn đang gọi điện thoại cho người khác, dường như đang nói gì đó, ánh mắt liếc qua nhìn thấy người đứng bên lề đường, ánh mắt hắn trầm xuống, nói với đối phương thêm hai câu, rồi cúp điện thoại.
"Sơ Tranh." Lâm Phong chạy đến trước mặt Sơ Tranh, trên gương mặt tuấn lãng mang theo ý cười, bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Sao không gọi điện thoại cho anh?"
Sơ Tranh xoay người, trên người cô vẫn là một bộ áo da bó sát người, phác họa ra dáng người hoàn mỹ của cô.
Hai tay cô đút trong túi áo khoác, thần sắc hờ hững, vô cùng có khí thế của đại tỷ.
Sơ • đại tỷ • Tranh: "Điện thoại của tôi không phải ở chỗ các người sao."
Đáy lòng Lâm Phong hơi lộp bộp một chút: "Sơ Tranh, em nói gì vậy? Điện thoại của em, sao lại ở chỗ anh được?"
Không đợi Sơ Tranh nói tiếp, hắn tiếp tục nói: "Đêm qua lão đại ở đây, nên anh không nói chuyện với em được, có phải em tức giận hay không? Em yên tâm, lão đại nói chuyện luôn cần chứng cứ, chuyện này không liên quan đến chúng ta, ông ấy sẽ không làm khó chúng ta."
Ồ.
Ông ấy sẽ không làm khó.
Nhưng ta thì không giống.
Ta sẽ làm đó!
"Không liên quan gì đến tôi." Sơ Tranh nói: "Còn có liên quan đến anh hay không, trong lòng anh không rõ ràng à?"
Nhìn cái ngữ điệu này của cô, có vẻ giống như đã biết tất cả mọi chuyện?
Nhưng mà không thể nào!
"Đồ của tôi." Sơ Tranh vươn tay về phía Lâm Phong.
"Anh không có đồ của em, em..."
Sơ Tranh đột nhiên động thủ... Không đúng, động cước, đá vào nơi bí ẩn.
Biểu cảm của Lâm Phong nháy mắt tái nhợt, hai chân kẹp chặt, đau đến mức không phát ra tiếng được.
Sơ Tranh nắm lấy bả vai hắn, thanh âm lạnh như băng đập vào tai hắn: "Đồ của tôi."
Lâm Phong hít mấy ngụm hơi lạnh, nơi bí ẩn đau đớn, làm hắn không có cách nào lên tiếng, mồ hôi lạnh trên trán vù vù rơi xuống.
Đau quá!
Đau muốn chết.
Đáy lòng Lâm Phong hiện lên các loại suy nghĩ loạn thất bát tao.
Cô lại dám đá hắn!
Đá coi như xong, còn đá vị trí này.
Không phải cô thích mình sao?
Sơ Tranh rất nhanh liền dùng hành động nói cho hắn biết, cô chẳng những dám đá hắn, mà còn dám bẻ hắn.
Lâm Phong nghe rõ thấy tiếng cánh tay mình bị trật khớp.
"Kiên nhẫn của tôi có hạn." Nhiều người nhìn như thế, ở bên đường đánh người không tốt lắm.
Lúc này trên đường cái xe đến xe đi, người đi đường cũng không ít.
Lâm Phong dùng tư thế cổ quái, vểnh cái mông lên, Sơ Tranh còn nắm lấy cánh tay hắn, hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, không ít người quay đầu lại nhìn.
"Sơ... Sơ Tranh..." Lâm Phong thở mạnh: "Có phải em có hiểu lầm gì với anh không?"
Sơ Tranh: "..."
Má ơi!
Tên Lâm Phong này cũng là người tài nha!
Ta đã làm đến mức như thế, mà hắn còn có thể nhịn được.
Da trâu!
Chỗ này nhất định phải có tiếng vỗ tay.
Sơ Tranh lảm nhảm xong, kéo căng khuôn mặt nhỏ lạnh như băng, cô quét mắt nhìn xung quanh một vòng, kéo lấy Lâm Phong đi vào nơi hẻo lánh.
"Thân thể" Lâm Phong bị thương, cơ hồ hoàn toàn bị Sơ Tranh kéo đi.
...
Mười phút sau, Lâm Phong chật vật xụi lơ trong góc tường, Sơ Tranh cầm điện thoại của mình lật xem.
Đồ là do Sơ Tranh thô lỗ tìm được từ trên người Lâm Phong, cô cũng không nghĩ tới, vận khí đột nhiên không tệ, hắn lại trực tiếp mang theo trên người.
Sơ Tranh hoài nghi Lâm Phong dự định làm chuyện xấu xa gì đó.
Không phải cô u ám.
Mà là hành vi của Lâm Phong không đúng.
Dưới tình huống bình thường, hắn phải mau chóng xử lý mới đúng. Dù sao đêm qua, cô cũng đã để lộ tín hiệu là mình biết chuyện.
Kết quả chẳng những hắn không xử lý, mà ngược lại còn mang theo trên người, sợ mình tìm không thấy chứng cứ? Đây không phải ý đồ bất chính thì là cái gì nữa?
Trong điện thoại của nguyên chủ kỳ thật không có bao nhiêu thứ.
Làm cái nghề như bọn họ, có thể không lưu lại vết tích thì tuyệt đối không được lưu lại vết tích.
Nhưng đồ là của cô, nếu thật sự xuất hiện chút gì, thì cô cũng không dễ giải thích.
Sơ Tranh nhìn Lâm Phong một chút, thấy phiền lòng, lại đạp thêm một cước.
Hai mắt Lâm Phong lật một cái, thành công hôn mê bất tỉnh.
Xác định đồ vật của mình đều đủ hết, Sơ Tranh ném Lâm Phong ở đây, nghênh ngang rời đi.
...
"Nữ sinh này, ban ngày ban mặt mà dám cướp bóc sao? Dáng dấp cũng thật đẹp mắt, không dựa vào dung mạo kiếm cơm, mà dựa vào thực lực kiếm cơm à."
Trong góc khuất cách đó không xa, một thanh niên đẩy xe lăn, chậc chậc nói chuyện với người ngồi trên xe lăn.
Người trên xe lăn bình tĩnh nhìn Lâm Phong nằm ở bên kia: "Nếu em thích bênh vực kẻ yếu như thế, sao vừa rồi không đi ra."
"Ai, anh à, em chỉ nói một chút, việc này liên quan gì đến em chứ." Thanh niên lập tức nói.
Người ngồi trên xe lăn cười nhạt một tiếng.
"Khoan đã, anh, dù sao anh cũng là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, vì nhân dân phục vụ, bây giờ anh trông thấy người hành hung không tiến lên ngăn cản thì cũng coi như xong, sao ngay cả khiển trách cũng không có? Lương tâm của anh đâu? Chính nghĩa của anh đâu?"
"Người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội của em sắp chết đói, xin hỏi em có thể di chuyển tay chân đi không?"
"..."
"Anh, kiếp trước em thiếu nợ anh sao?"
"Hôm qua em nợ anh..."
"Anh, em sai rồi." Thanh niên lập tức đẩy xe lăn rời đi: "Anh đừng nói nữa, bị cha mẹ nghe thấy, em liền xong đời đấy! Đây là bí mật của chúng ta, anh không được nói!"