Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 446: Kim bài sát thủ (11)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đóng gói vào chung một hộp, phân lượng của những mặt hàng xa xỉ phẩm này liền nhỏ hơn nhiều. Sơ Tranh mang theo một cái túi, đi về bên người Tấn Ninh, treo cái túi lên trên chuôi xe lăn.

Sơ Tranh đẩy hắn rời đi, nhiệt độ trong cửa hàng hơi nóng, Sơ Tranh mặc lễ phục lộ vai, nên không cảm thấy, Tấn Ninh lại cảm giác được rất rõ ràng.

Tấn Ninh cảm thấy kỳ quái ở chỗ, tại sao mình phải đi cùng cô?

Càng quỷ dị hơn chính là, lúc này hắn rất kiên nhẫn, tuyệt đối không cảm thấy phiền.

Đây chỉ là một người xa lạ...

"Vừa rồi cô đã nghe thấy những gì?"

Xe lăn ma sát trên nền gạch men, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

"Cái gì?" Ánh mắt Sơ Tranh hờ hững nhìn tủ kính bên cạnh, phía trên có cái bóng của bọn họ.

"Vừa rồi ở lối đi an toàn, cô đã nghe thấy những gì."

Ở lối đi an toàn, động tác của Sơ Tranh quá nhanh, đừng nói Ngụy Lâm Hiên không kịp phản ứng, ngay cả Tấn Ninh, cũng không kịp phản ứng.

"Đều nghe thấy được."

Sơ Tranh vô cùng thành thật.

"..." Tấn Ninh trầm mặc vài giây, lễ phép lại lạnh nhạt: "Để cô chê cười rồi."

"Đúng là khá buồn cười." Sơ Tranh gật đầu.

Tấn Ninh hơi sửng sốt.

Cánh môi hắn khẽ động.

Muốn hỏi là ai buồn cười.

Hắn?

Hay là người khác?

Nhưng cuối cùng hắn vẫn nuốt vấn đề này về, không hỏi ra.

Có đôi khi không hỏi đến cùng vẫn tốt hơn.

Rời khỏi cửa hàng, Tấn Ninh liếc mắt nhìn thấy Tấn Thần đang chạy tới bên này, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, đụng vào mấy người, vừa nói xin lỗi vừa chạy về phía trước.

Khóe miệng Tấn Ninh hạ thấp xuống.

Tấn Thần vừa vặn ngẩng đầu, trông thấy Tấn Ninh trầm mặt xuống.

Cậu lập tức giấu điện thoại ra phía sau, còn chưa kịp nghĩ cách ứng đối với anh ruột nhà mình như thế nào, tầm mắt lệch qua, trông thấy người đứng phía sau xe lăn.

Ánh mắt Tấn Thần lập tức sáng lên.

Tiểu tiên nữ!

Duyên phận nha!

Đây tuyệt đối là duyên phận ông trời cho cậu!

Tấn Thần không thèm quan tâm anh ruột nhà mình nữa, ánh mắt dính lên người Sơ Tranh.

"Là cô nha." Tấn Thần tóm được cơ hội, nên không muốn bỏ qua như vậy: "Xin chào, cái kia... tôi tên là Tấn Thần, chúng ta có thể làm quen một chút không?"

"Ừ, tôi là Xuất Thành*." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng gật đầu.

( Từ "Tấn" trong Tấn Thần nghĩa là vào, ở đây Tranh gia nói "xuất" nghĩa là ra, hmmm có lẽ Tranh gia đùa giỡn người ta chơi. Ta không biết tiếng Trung, dịch theo cảm tính, ai hiểu hãy chỉ điểm cho ta 🙏)

"A?"

"Anh biết cậu ta sao?" Sơ Tranh hỏi Tấn Ninh.

Tấn Ninh gật đầu.

"Vậy tôi đi trước." Xong việc! Rút lui!!

Sơ Tranh đưa Tấn Ninh cho Tấn Thần, chặn một chiếc xe lại, rời đi không chút lưu luyến.

Tấn Thần: "..."

Tại sao tiểu tiên nữ lại đi mất rồi!

"Anh, cô ấy chính là người em đã nói với anh đó, có phải rất đẹp đúng không, a a a, em sắp rơi vào bể tình."

Tấn Ninh vươn tay: "Điện thoại."

Sự hưng phấn của Tấn Thần trong nháy mắt sụp đổ.

"Anh, đây không phải do em... là mẹ..."

Tấn Ninh xảy ra vấn đề lớn như vậy, người trong nhà sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thỉnh thoảng Tấn Ninh có thể tìm thấy trong đống vật phẩm của mình thiết bị theo dõi.

"Điện thoại."

Tấn Thần ngượng ngùng xoắn xuýt, đưa điện thoại tới bằng hai tay.

Tấn Ninh ấn mở điện thoại, nhìn thấy định vị phía trên, sắc mặt càng khó coi hơn.

"Anh, em cũng không muốn thế, nhưng không thấy anh đâu, em rất lo lắng..."

"Vì sao lại không thấy anh?" Tấn Ninh trả lại điện thoại cho cậu, cười nhạt một tiếng: "Trong lòng em không rõ ràng à?"

Tấn Thần vẻ mặt cầu xin: "Anh ruột, con người có ba cái gấp đó được không, em chỉ vừa đi vào nhà vệ sinh một chút, khi đi ra thì không thấy tăm hơi anh đâu, xém nữa hù chết em!!"

"Đúng rồi, trong khách sạn xảy ra chuyện rồi."

Nếu không phải khách sạn xảy ra chuyện, thì Tấn Thần cũng sẽ không gấp gáp như thế.

Mặc dù kể từ khi xảy ra chuyện, anh trai của cậu có chút khác thường, nhưng tổng thể mà nói, thì không khoa trương như cha mẹ cậu nghĩ.

Tấn Ninh quét mắt nhìn Tấn Thần một chút, cũng không nắm mãi không buông.

"Chuyện gì."

"Cao Đức Thăng chết rồi."

"Ai?"

"Cao Đức Thăng..." Nghĩ nghĩ, anh ruột của cậu hình như cũng không chú ý đến những người này, đổi một tên tuổi khác: "Ông chủ của bất động sản Hồng Quang."

Nói đến bất động sản Hồng Quang, đáy lòng Tấn Ninh liền hiểu rõ.

"Vở kịch tranh giành tài sản của Cao gia sắp diễn ra, kiểu bát quái em thích nhất."

"Đúng vậy..." Tấn Thần gật đầu, thoáng qua mới kịp phản ứng: "Không phải, anh, Cao Đức Thăng chết trong khách sạn, đột nhiên phát bệnh tim. Anh không cảm thấy kỳ quái sao? Đang êm đẹp, sao đột nhiên lại phát bệnh tim?"

"Chuyện ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể phát sinh, ví dụ như chiếc xe kia sắp đụng vào chúng ta."

Tấn Thần giật mình, quay đầu nhìn lại, có một chiếc xe đang di chuyển, có thể là người mới tập lái, không nhìn thấy bọn họ đứng ở chỗ này, mặc dù tốc độ khá chậm, nhưng nếu không giảm thì sẽ đụng vào.

Tấn Thần nhanh chóng đẩy Tấn Ninh tránh đi.

Tấn Thần trừng mắt nhìn Tấn Ninh, cũng không biết nói gì cho phải.

Cậu thở một hơi, vẫn rất tò mò: "Anh, Cao Đức Thăng chết, anh thật sự không có chút ý kiến nào sao?"

Cậu cảm thấy Cao Đức Thăng chết rất qua loa.

Trước đó vẫn rất khỏe mạnh, sao nói phát bệnh tim là phát được?

"Không có."

"Anh, dù sao anh cũng là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội, lấy trực giác chuyên nghiệp của anh ra, phân tích với em chút đi, coi như..."

Tấn Ninh cắt ngang lời cậu: "Người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội bây giờ muốn về nhà, em có đi không?"

"... Đi!"

Tấn Thần nghiến răng nghiến lợi.

Suy nghĩ của Tấn Ninh dường như trở lại trong buổi yến hội kia.

Cô gái thanh lãnh lạnh lùng, bưng Champagne, hờ hững đứng trong đám người, giống như hoa hồng nở rộ, lại phủ lên một tầng băng sương, mông lung xa cách, làm cho người ta không dám tới gần.

Khi lực chú ý của mọi người bị hấp dẫn, cô đi theo một người đàn ông rời đi...

Nếu như hắn nhớ không lầm, có người gọi người đàn ông kia là Cao tổng, vậy đó chắc là Cao Đức Thăng.

"Anh, sao anh lại đi cùng tiểu tiên nữ? Anh biết cô ấy sao? Cô ấy tên là gì? Anh có số điện thoại của cô ấy không?"

Tấn Thần cắt ngang hồi ức của Tấn Ninh.

Hắn kêu một tiếng: "Tấn Thần."

Tấn Thần chờ mong nhìn anh ruột nhà mình.

"Cô ấy không thích hợp với em."

"Vì sao? Em cảm thấy mình và cô ấy chính là một đôi trời sinh." Tấn Thần mừng khấp khởi.

"Ảo giác của em."

"Hôm nay em gặp cô ấy tới hai lần, hai lần đó, đây là xác suất gì chứ!! Xác suất của nam nữ chính trong phim truyền hình đó anh ơi!!"

"Bớt xem phim não tàn đi." Tấn Ninh lại cường điệu một lần: " Cô ấy không thích hợp với em."

"Vì sao!!" Tấn Thần không phục.

Tấn Ninh không lên tiếng, Tấn Thần cũng trầm mặc theo.

Anh ruột nhà mình xưa nay không ở cùng một chỗ với người phụ nữa nào, hôm nay cậu lại trông thấy Tấn Ninh và tiểu tiên nữ ở cùng nhau.

Lại nhìn trước đó tiểu tiên nữ đẩy xe lăn cho hắn...

Đây chính là chuyện hiếm lạ.

Tấn Thần tự mình suy nghĩ nửa ngày.

Tận đến khi tiểu công tử Tấn gia về tới nhà, vẫn không suy nghĩ ra nguyên cớ.

"Anh, thứ này là của anh à?"

Tấn Thần lấy cái túi trên xe lăn xuống.

Tấn Ninh nhìn một chút: "Không phải."

"Vậy là của ai... của tiểu tiên nữ sao?" Tấn Thần lập tức mở túi ra, muốn nhìn xem bên trong có để lại thông tin gì không, để cậu đến tìm tiểu tiên nữ.

Kết quả bên trong chỉ có một tấm thẻ, còn lại thì không có gì nữa.

Trên thẻ cũng chỉ có hai chữ ngay ngắn.

—— Tặng anh.

Nếu như không phải có nét mực, thì Tấn Thần sẽ cảm thấy đây là do máy tính in ra.

"Tặng... anh?" Tấn Thần ngờ vực giơ tấm thẻ lên trước mặt anh ruột, mang theo chút cảnh giác: "Anh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.