Nhận được đáp án khẳng định, sắc mặt Liễu Mạn Mạn cực kì khó coi.
Sao cô lại là tổng giám đốc của Tinh Diệu?
Chẳng lẽ những chuyện trước kia cô nói đều là lừa gạt cô ta sao?
...
Tiếng bàn luận xôn xao cũng không hề ảnh hưởng đến Sơ Tranh, giống như dù xung quanh có phát sinh chuyện gì thì cũng không có quan hệ với cô.
Lúc hội đấu giá bắt đầu thì những tiếng thảo luận này mới nhỏ lại.
Cuộc bán đấu giá này nghe nói có không ít đồ tốt, khi Sơ Tranh vào đã nhận được một cuốn sổ, trên đó liệt kê những vật phẩm sắp đấu giá.
Nhưng có ba thứ ở cuối cùng, đều bị đánh dấu chấm hỏi.
Ngày hôm nay nhiều người tụ tập ở đây như vậy, chắc là cũng vì ba thứ này.
Sơ Tranh đối với mấy cái này không có hứng thú, nếu không phải vì Vương bát đản phát nhiệm vụ thì còn lâu cô mới tới chỗ này.
"Lát nữa thích gì thì cứ lấy." Sơ Tranh đem thẻ bài ném cho Tô Tửu.
Tô Tửu: "..."
Cảnh tượng này, hình như giống trong phim thần tượng.
Nhưng vấn đề là... Hắn là đàn ông!
Vì sao cô có thể nói ra những lời này, cô có cảm thấy nó thật sự không hài hòa không hả?
Tô Tửu nào dám giơ thẻ bài, vả lại những thứ này đối với hắn mà nói thì cũng chỉ là vật ngoài thân, cho đến bây giờ, lý do hắn tiến vào giới giải trí cũng không phải vì kiếm tiền.
Tô Tửu cúi đầu, nhàm chán lật đi lật lại tấm thẻ bài trên tay.
"Nâng."
Tô Tửu đột nhiên nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, hắn sửng sốt không hề động đậy, một giây sau cánh tay hắn bị nắm chặt, thẻ bài giơ lên.
Tô Tửu nhìn lên trên đài, là một món đồ trị giá hơn ba triệu...
Cô thích cái này sao?
Sơ Tranh giơ bảng, Liễu Mạn Mạn cũng giơ theo.
Lúc đầu còn có người theo, nhưng dần dần đều từ bỏ hết, chỉ còn lại Sơ Tranh và Liễu Mạn Mạn, giá cả một đường tăng vọt.
Liễu Mạn Mạn đến cùng Tạ Chu, cô ta dám làm như thế, chắc chắn đã được Tạ Chu cho phép.
Phụ nữ bên cạnh Tạ Chu kì thật không ít, vì phụ nữ mà vung tiền như rác cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Chỉ là vị tổng giám đốc mới nhậm chức của giải trí Tinh Diệu này...
"Tôi biết." Tôi còn muốn thưởng cho cô ta cái lá cờ nghĩa hiệp, cảm ơn cô ta vui vẻ giúp người đây.
"Cô biết sao còn..."
"Có tiền."
"..."
Những người ngồi xung quanh Sơ Tranh đồng loạt xấu hổ.
Có tiền thì hay lắm a!
Đây là thiên kim tiểu thư của nhà nào thế!!
Cô phá của như vậy người nhà cô có biết không!
Ánh mắt Tô Tửu rơi vào cánh tay đang nắm lấy tay Sơ Tranh của hắn, vừa rồi không để ý, lúc này phản ứng lại, ngón tay tựa hồ cũng cứng lại rồi.
Cảm xúc dưới ngón tay mềm mại tinh tế, làm Tô Tửu có chút không nỡ buông ra.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, ngắm Sơ Tranh một chút, Sơ Tranh đột nhiên nâng một cánh tay khác lên, xoa nhẹ đầu hắn hai lần.
Vành tai Tô Tửu đột nhiên ửng đỏ, may mắn là ánh sáng hơi mờ nên không ai nhìn thấy điều đó.
Vì việc này, nên Tô Tửu cũng quên buông tay Sơ Tranh ra.
Sau đó chỉ cần Sơ Tranh giơ bảng lên, là Liễu Mạn Mạn nhất định sẽ đuổi theo, nâng giá cao lên đến cuối cùng thì từ bỏ.
Sơ Tranh mua hết những thứ cần mua, vì vậy cô cũng rất cảm ơn Liễu Mạn Mạn đã giúp cô phá sản.
Những người ngồi xa đều nghĩ Sơ Tranh là người dễ dàng bị kích thích, nhưng người ngồi gần cô đều biết, người ta căn bản cái gì cũng hiểu, chỉ nhiều tiền mà thôi.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, năm mươi triệu ban thưởng đã đến sổ sách. 】 Thanh âm của Vương Giả vui sướng vang lên,
【 Tiểu tỷ tỷ thật tuyệt vời! 】
Sơ Tranh đáp lại Vương Giả một tiếng cười lạnh.
【... 】 Nó cũng đã khen cô, sao cô còn không vui nữa! Tiểu tỷ tỷ sao lại khó hầu hạ như vậy, ôm chặt mình run lẩy bẩy.
Ba vật phẩm thần bí kia được đấu giá cuối cùng, có không ít người giữ vững tinh thần ra giá.
Tạ Chu rõ ràng cũng vì ba vật phẩm cuối cùng này mà đến, mỗi lần Liễu Mạn Mạn giơ bảng đều nhìn hắn, sau khi Tạ Chu gật đầu cô ta mới giơ lên.
Giá của vật phẩm cuối cùng một đường tăng vọt, đã đột phá hai mươi triệu.
Hơn nữa còn có mấy người không chịu từ bỏ, ai cũng lộ ra vẻ tình thế bắt buộc.
Cũng có không ít người chú ý đến Sơ Tranh, không biết vị tổng giám đốc lắm tiền mới nhậm chức của Tinh Diệu này, có gia nhập hay không.
"25 triệu lần một."
"25 triệu lần hai."
"Ba mươi triệu."
Tô Tửu giơ bảng, thanh âm trong trẻo truyền khắp hội trường.
"32 triệu!" Liễu Mạn Mạn đuổi theo.
"40 triệu." Thanh âm Tô Tửu hơi run rẩy, cái này có chút bất hợp lý.
"..." Người khác đều theo chiếu giá thấp nhất mà tăng thêm, người này vừa đi lên đã trực tiếp thêm 10 triệu...
Liễu Mạn Mạn cắn răng, trong lòng phẫn nộ và oán hận đan xen, tự ý quyết định: "42 triệu."
Tô Tửu chần chờ nhìn Sơ Tranh, Sơ Tranh ra hiệu hắn tiếp tục: "50 triệu!"
Tạ Chu kéo Liễu Mạn Mạn lại, để cô ta đừng theo nữa, nhưng Liễu Mạn Mạn nhanh hắn một bước hô lên: "60 triệu."
Cô ta hô xong cũng không có ý định theo nữa, bởi vì chuyện lúc trước nên cô ta cảm thấy Sơ Tranh nhất định sẽ tiếp tục.
Nhưng cô ta đợi nửa ngày, Sơ Tranh bên kia không hề có động tĩnh.
Lúc này Liễu Mạn Mạn mới hoảng hồn.
"60 triệu lần một."
"60 triệu hai lần."
"60 triệu lần ba, thành giao!" Liễu Mạn Mạn trừng lớn hai mắt, huyết sắc trên mặt như bị rút hết, tại sao cô không theo? Trước đó không phải cô đều theo đến cùng sao?
"Tạ tổng... Em..."
Vật phẩm cuối cùng đã bán xong, người chủ trì nói vài câu rồi bắt đầu tan cuộc, Tạ Chu đen mặt, đứng dậy rời đi.
"Tạ tổng."
Liễu Mạn Mạn lo lắng đuổi theo: "Anh nghe em giải thích đã."