Tiếng kêu thảm thiết giống như ma âm lọt vào tai, không ngừng vang vọng trong địa lao, làm người nghe tê dại cả da đầu.
Tí tách ——
Máu tươi từ mũi kiếm nhỏ giọt xuống mặt đất, tạo nên một vũng máu đỏ ngầu.
Tống công tử hoảng sợ nhìn cô nương cầm kiếm trước mặt, trong địa lao lan tràn mùi máu tươi, giống như một con rắn băng lãnh sền sệt, theo lưng hắn leo lên, quấn quanh lấy hắn, khiến hắn không thể nào thở nổi.
Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng, môi mỏng khẽ mở: "Ta đã cho các ngươi cơ hội rời đi."
"Ngươi đừng tới đây." Tống công tử lui về phía sau: "Ta là đại công tử của Tống gia, nếu ngươi dám làm gì với ta, Tống gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Ồ."
Sơ Tranh giơ tay, kiếm quang thoáng hiện lên.
Cô ném thanh kiếm đầy máu đi, ôm thiếu niên trong góc lên, rời khỏi địa lao mà không thèm quay đầu lại.
Thiếu niên từ vai Sơ Tranh nhìn về phía sau, đôi mắt Tống công tử trợn to, giống như gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Người kia chết rồi...
Cứ chết tùy ý như vậy.
...
Sơ Tranh mang Ly Đường về khách điếm cô ở, bảo tiểu nhị mang nước và quần áo sạch sẽ lên.
Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, Sơ Tranh đưa nhiều linh thạch, nước và quần áo được đưa tới rất nhanh.
"Tự tắm rửa đi." Sơ Tranh đặt quần áo bên cạnh thùng gỗ còn bốc hơi nóng.
Cũng mặc kệ Ly Đường có đáp ứng hay không, Sơ Tranh trực tiếp rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Ly Đường tựa vào bên giường, nhìn chằm chằm thùng gỗ đang bốc lên sương khói.
Hắn rời khỏi chỗ không thấy ánh mặt trời kia, nhưng là đối với hắn, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, vì ở trong mắt người khác, hắn vẫn là một tên quái vật, không được phép tồn tại trên đời.
...
Sơ Tranh ở bên ngoài tiếp thu tư liệu liên quan đến Ly Đường mà Vương Giả truyền cho cô.
Ly Đường là con của Nhân loại và Ma tộc kết hợp sinh ra, hắn là nửa người nửa ma.
Phụ thân của Ly Đường có lẽ cũng thông qua phương thức mà cô rời đi kia, rời khỏi Ma thành, sau đó quen biết mẫu thân của Ly Đường —— tiểu nữ nhi của Tống gia.
Nhưng sau khi tiểu nữ nhi Tống gia mang thai Ly Đường, Ma tộc này liền mất tích, sau đó cũng không xuất hiện nữa.
Cuối cùng tiểu nữ nhi Tống gia cùng đường mạt lộ, lại đang mang thai, phải trở lại Tống gia.
Chưa kết hôn mà có con, với điều này, tiểu nữ nhi ở Tống gia cũng chịu đủ khuất nhục.
Lúc đầu Ly Đường không bị phát hiện là nửa người nửa ma, chỉ là vào lúc khảo thí của gia tộc, phát hiện hắn không có bất kỳ thiên phú tu luyện gì, nên ở Tống gia bị người xem thường.
Nhưng lúc ấy có mẫu thân hắn che chở, trôi qua cũng còn tạm được.
Mãi đến khi mẫu thân hắn mắc phong hàn qua đời, Ly Đường mất đi mẫu thân bảo hộ, hắn bị phát hiện thân phận nửa người nửa ma.
Tống gia muốn xử tử hắn, nhưng Tống công tử Ly Miêu đánh tráo, để một người chết thay hắn.
Tống công tử tất nhiên không phải vì cứu hắn, mà là vì tra tấn hắn, hắn ta muốn nhìn xem Ly Đường nửa người nửa ma, thì có gì khác với nhân loại.
Tống công tử nhốt Ly Đường trong địa lao, dùng hết các loại biện pháp tra tấn hắn, một lần nhốt này chính là mấy năm.
Ly Đường lúc đó từng tìm đến cái chết mấy lần, nhưng đều bị phát hiện, không có kết quả.
Dần dần hắn không tìm chết nữa, hắn bắt đầu tìm kiếm cơ hội chạy trốn, cuối cùng đến một ngày, hắn tìm được cơ hội, chạy ra khỏi địa lao.
Chính là từ lúc này, Ly Đường triệt để hắc hóa, dốc lòng tu luyện ma công, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi xuất quan là đồ sát cả nhà Tống gia.
Từ đây Ly Đường trở thành một đại ma đầu, bị các đại tông môn bao vây tiễu trừ.
Cuối cùng vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Sơ Tranh dựa vào lan can, gió nhẹ thổi một sợi tóc đen của cô bay lên, đôi mắt lãnh đạm xa cách nhìn người đến người đi dưới lầu.
Thảm a!
Quá thảm rồi!
Quả thực là thảm kịch nhân gian!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô vẫn nên vào xem hắn đi. 】 Đừng ở chỗ này mặt không biểu tình diễn kịch nội tâm nữa.
"Vì sao?"
【 Hắn bị thương, cô ném hắn ở trong một mình, tiểu tỷ tỷ, loại chuyện không bằng cầm thú như thế cô cũng làm được sao! 】 Vương Giả tiếp tục phát điên.
"Làm được." Sơ Tranh gật đầu.
【... Chết thì sẽ lặp lại. 】
"..."
Sơ Tranh hất ống tay áo lên, quay người đẩy cửa đi vào.
Thiếu niên chật vật nằm rạp trên mặt đất, quần áo trên người so với vừa rồi còn nhiều máu hơn, trên mặt đất cũng có một vài vết máu.
Lúc này Sơ Tranh mới nhớ tới hình như chân hắn bị thương.
Sơ Tranh ôm hắn lên, đặt trên chiếc ghế bên cạnh thùng gỗ.
Cô ngồi xuống cởi nút thắt áo khoác của hắn ra, thiếu niên có chút gian nan dùng bàn tay nhuốm máu ngăn cô lại, im ắng nhìn cô.
Sơ Tranh lạnh lùng kéo tay hắn xuống, cưỡng ép cởi y phục của hắn.
Mất đi quần áo che chắn, thân thể thiếu niên bại lộ trong không khí, vết thương trải rộng trên người, cũng bại lộ trong tầm mắt Sơ Tranh.
Đáy mắt thiếu niên hiện lên một tia khó xử, nhưng hắn đến một chút khí lực để phản kháng cũng không có, nên không làm gì cả.
Vết thương trên người hắn nhiều hơn Sơ Tranh nghĩ, nghiêm trọng nhất là trên bờ vai, có vết thương xuyên qua.
Nhiều vết thương như vậy không thể rửa trong nước, Sơ Tranh chỉ có thể vắt khô khăn, lau cho hắn.
Ly Đường nhìn cánh tay đang cầm khăn kia, sạch sẽ tinh tế, khớp xương rõ ràng, cùng với cánh tay vết thương chồng chất của hắn, hoàn toàn không giống.
Nàng là ai?
Tại sao lại cứu mình?
Bên hông có chút lạnh, Ly Đường hoàn hồn, phát hiện Sơ Tranh đang định cởi quần hắn, hắn cả kinh, thân thể ngửa ra sau, ghế nghiêng đi, làm cả người hắn ngã ra phía sau.
Mà cô nương mặt lạnh kia, cứ cầm khăn như vậy, nhìn hắn ngã xuống đất.
Trong lòng Sơ Tranh đều tràn đầy mấy chữ —— hắn làm gì thế? Động kinh sao?
Sơ Tranh dịch chuyển về phía trước hai bước, thiếu niên lui về phía sau.
"Ngươi làm gì thế?" Ta hầu hạ ngươi còn không cảm kích? Tưởng ta rảnh lắm chắc?
Ly Đường lắc đầu, ra hiệu cô đừng qua đây, hắn nắm chặt quần của mình, đáy mắt dần dần sinh ra mấy phần phòng bị cùng cảnh giác.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh ném khăn rời khỏi phòng.
Ly Đường nửa nằm trên mặt đất băng lãnh, nhìn cửa phòng đóng lại, ánh mắt dần dần khôi phục sự tĩnh mịch.
Một lát sau, tiểu nhị của khách điếm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy thiếu niên đang nằm trên mặt đất, thì nhanh chóng bước lên phía trước, đỡ hắn lên ghế.
Tiểu nhị lau sạch sẽ vết thương cho Ly Đường, thay đổi y phục, rồi cung kính lui ra khỏi phòng.
Ly Đường nằm trên giường, tứ chi thỉnh thoảng truyền đến cơn đau, nhưng hắn đã thành thói quen.
Kẹt ——
Có người tiến vào, Ly Đường ghé mắt nhìn, liền thấy cô nương lúc trước đang đi về phía mình.
Cô ngồi ở mép giường, căn bản không để ý đến ý nguyện của hắn, kéo vạt áo hắn xuống, lộ ra bả vai, Sơ Tranh nhìn thuốc trên tay mình, đột nhiên hỏi: "Ngươi là nửa người nửa ma à?"
Gương mặt Ly Đường vốn tái nhợt, lúc này lại trở nên trắng bệch, đáy mắt giống như có thứ gì đó đang cuộn trào.
"Thứ kia chắc là hữu dụng."
Sơ Tranh cũng mặc kệ hắn đang suy nghĩ gì, trực tiếp nâng hắn dậy, ngồi xếp bằng phía sau lưng hắn.
Sau đó Ly Đường cảm giác được một cỗ lực lượng không thuộc về mình, thông qua phía sau lưng truyền vào trong cơ thể, lan ra khắp toàn thân.
Thân thể lạnh băng giờ phút này phảng phất có chút ấm áp, như gió xuân tháng ba, ấm áp hoà hợp.
Ly Đường có thể cảm nhận được rõ ràng vết thương trên cơ thể đang khép lại, kết vảy...
Nàng... Là ma tộc!
Có lẽ thân thể của hắn có thiên hướng Ma tộc, cho nên hắn không thể tu luyện linh khí của nhân loại, nhưng trời sinh đối với những ma khí này rất mẫn cảm.
Nhưng mẫu thân không cho phép hắn tu luyện, sợ có người phát hiện ra thân phận của hắn.
"Phốc..."
Ly Đường đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt vừa rồi hơi có chuyển biến tốt đẹp, lúc này lại trắng bệch xuống, thân thể nghiêng sang một bên.