Chung Ly Lạc mất máu quá nhiều, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng.
Trang Kỷ canh giữ ở trước giường bệnh của Chung Ly Lạc, cả người nhìn qua đều gầy đi cả một vòng.
Sáng sớm, mấy cổ đông của công ty kia, dồn dập chen vào phòng bệnh.
Những người này cũng không phải đến thăm Chung Ly Lạc.
Nhưng Trang Kỷ không ngăn cản được bọn họ.
"Tiểu thiếu gia không có việc gì là tốt rồi, nghe nói tiểu thiếu gia nằm viện, thật là làm chúng tôi sợ đến nhảy dựng cả lên."
"Tiểu thiếu gia, cậu nhìn bộ dáng của cậu bây giờ đi, chuyện của công ty, chỉ sợ cũng không cách nào chiếu cố được, không bằng giao cho chúng tôi đi, chúng tôi nhất định sẽ quản lý công ty thật tốt."
Trang Kỷ xanh mặt: "Tiểu thiếu gia còn cần nghỉ ngơi, mời các vị cổ đông ngày khác trở lại."
"Ai, chúng tôi thì có thể đợi, nhưng công ty không đợi được." Uy hiếp trắng trợn.
Trang Kỷ siết chặt nắm đấm: "Các ông nhất định phải bức tiểu thiếu gia như thế sao?"
"Chúng tôi đây là bức sao?"
"Ha ha ha, nhóc con, chúng tôi chỉ muốn tốt cho tiểu thiếu gia mà thôi." Một đám người sắc mặt vô sỉ, cứ như vậy hiện ra trước mặt Chung Ly Lạc.
Chung Ly Lạc ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Người vây quanh trước mặt nó, giống như một đám ma quỷ, giương nanh múa vuốt muốn xuống tay với nó.
"Tiểu thiếu gia, cậu cũng không muốn tâm huyết của cha cậu bị hủy hoại trong chốc lát đúng không?"
"Tiểu thiếu gia..."
Đám người trong phòng bệnh, chuông điện thoại tuần tự vang lên.
Nghe điện thoại, còn chưa nói hai câu, sắc mặt mấy cổ đông liền thay đổi.
"Cái gì?"
"Chờ đấy, chúng tôi lập tức trở về!"
Mấy cổ đông nhìn Chung Ly Lạc một chút, trầm mặt vội vã rời đi.
"Kỷ ca ca..."
Trang Kỷ ôm vai Chung Ly Lạc: "Không sao."
Một tiếng sau Trang Kỷ mới biết được công ty xảy ra chuyện rồi.
Có người cầm văn kiện mà tiểu thiếu gia trao quyền, tiếp quản công ty. Không qua nửa ngày, công ty hỗn loạn liền được xử lý xong, khôi phục bình thường.
…
Hôm sau.
Sơ Tranh đặt văn kiện trước mặt Chung Ly Lạc, lời ít mà ý nhiều: "Yêu tháp, đổi."
Trang Kỷ kinh ngạc nhìn cô.
Chuyện của công ty...
"... Tiểu thiếu gia trao quyền cho cô lúc nào?" Hắn ở cùng tiểu thiếu gia cả ngày, tiểu thiếu gia từng làm những gì, hắn quá rõ ràng.
"Giả tạo." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh, còn bổ sung một câu: "Không khó."
"..."
Trong yêu tháp đã trống không, giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Chung Ly Lạc còn có thể giải thoát.
【...】 Cần một cái yêu tháp trống rỗng để làm gì hả hả hả!!
Vương Giả cực kỳ mệt tim.
Chung Ly Lạc giao yêu tháp cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh lại lấy ra mấy phần văn kiện: "Tặng phẩm."
Sơ Tranh cầm yêu tháp rời đi, lúc này Trang Kỷ mới lật cái gọi là "tặng phẩm" này ra, một lát sau hắn khép văn kiện lại.
"Kỷ ca ca?"
Trang Kỷ hít sâu, lần nữa mở văn kiện ra.
Mấy chữ to đơn chuyển nhượng cổ phần đập vào mắt.
Cổ phần của mấy cổ đông trong công ty, đều chuyển nhượng cho Chung Ly Lạc.
Đây là tặng phẩm?
Trang Kỷ có chút không thể nào hiểu được Sơ Tranh, càng không thể nào hiểu được hai chữ tặng phẩm này.
…
Nhị tiểu thư Lý gia đột nhiên mất tích, từ trên xuống dưới nhà họ Lý điên cuồng tìm kiếm, hơn nữa còn treo thưởng kếch xù, nhưng đều không có tin tức.
Chỉ có Lý Tiểu Ngư vui mừng.
"Lý Tiểu Ngư mày cười cái gì?!" Bà Lý vừa vào cửa đã nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của Lý Tiểu Ngư, tức giận mắng.
Bà Lý chỉ vào Lý Tiểu Ngư chất vấn: "Có phải là mày làm gì với em gái mày rồi không?"
Lý Tiểu Ngư vén một sợi tóc ra sau tai, khinh miệt câu môi đỏ: "Mẹ, con có thể làm gì với nó?"
"Mày suốt ngày không quen nhìn em gái mày, không phải mày thì là ai? Mày đưa nó đi đâu rồi?!"
Lý Tiểu Ngư: "Con gái ngoan của mẹ đi đâu, làm sao con biết, con cũng không phải tùy tùng của nó. Mẹ, con còn phải đi tham gia tranh cử phó chủ tịch, không có thời gian nhiều lời với mẹ."
"Em gái của mày đã mất tích, mà mày còn có tâm tư đi tham gia tranh cử phó chủ tịch!"
"Lý Tiểu Ngư, mày đứng lại!"
"Lý Tiểu Ngư!!"
Lý Tiểu Ngư đương nhiên là có tâm tình tham gia tranh cử, cô ta không chỉ có tâm tình, mà người ủng hộ cô ta còn không ít.
Lúc trước Lý Tiểu Ngư náo ra chuyện xấu như vậy, tất cả mọi người rất tò mò, sao cô ta có thể kéo ra nhiều phiếu như thế.
Tranh cử phó chủ tịch chỉ có hai vòng bỏ phiếu.
Vòng thứ nhất là liên minh Liệp Yêu Sư đều có thể bỏ phiếu.
Năm người có số phiếu nhiều nhất tiến vào vòng bỏ phiếu thứ hai.
Lần này người có thể bỏ phiếu là thành viên trọng yếu trong liên minh.
Hiện tại Lý Tiểu Ngư đi tham gia vòng bỏ phiếu thứ hai.
"Lý Nghiêm đâu?" Lý Tiểu Ngư lên xe, phát hiện lái xe không phải Lý Nghiêm, nhíu mày lại.
"Đại tiểu thư, Lý Nghiêm đi trước." Tài xế trả lời.
Lý Tiểu Ngư gật đầu: "Vậy đi thôi."
Xe chạy ra khỏi một khoảng cách, Lý Tiểu Ngư càng nghĩ càng thấy không đúng: "Sao trước đó tôi chưa từng thấy anh?"
"Đại tiểu thư, trước kia tôi ở công ty." Tài xế không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
"..."
Lý Tiểu Ngư lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Lý Nghiêm.
Nhưng mà điện thoại không có tín hiệu.
Rõ ràng vẫn đang ở trung tâm thành phố, nhưng lại không có tín hiệu, cái này nếu còn không phát hiện ra có quỷ, thì Lý Tiểu Ngư cảm thấy mình sống cũng quá vô dụng rồi.
"Dừng xe!"
"Đại tiểu thư, còn chưa tới đâu. Nơi này cũng không thể dừng xe." Tài xế giống như không phát hiện ra sự dị thường của Lý Tiểu Ngư.
"Tôi bảo anh dừng xe!"
Tài xế không nói, tiếp tục lái xe chạy về phía trước.
"Anh có nghe thấy không, dừng xe!!" Lý Tiểu Ngư gấp gáp, thân thể hướng về phía trước, muốn ngăn cản tài xế.
Nhưng mà tay của cô ta còn chưa đưa tới, thì đầu ngón tay chợt đau nhói, phía trước có một tấm màng vô hình.
Cô ta bị vây trong khoang xe nhỏ hẹp.
…
Đại hội tranh cử của liên minh sắp bắt đầu, Lý Tiểu Ngư vẫn không xuất hiện, Lý Nghiêm lo lắng gọi điện thoại cho cô ta, nhưng gọi kiểu gì cũng không gọi được.
Đại hội tranh cử, người tranh cử đến trễ, tự động coi như từ bỏ.
Lý Nghiêm nghĩ hết biện pháp kéo dài thời gian, nhưng mà cuối cùng đại hội tranh cử vẫn bắt đầu, Lý Tiểu Ngư tự động từ bỏ cơ hội lần này.
Cuối cùng người tranh cử thành công, lại là một Liệp Yêu Sư bọn họ vẫn không để vào mắt.
Sau khi Liệp Yêu Sư kia tiếp nhận chúc mừng xong, đi đến trước mặt Lý Nghiêm: "Vùng ngoại thành 306, đến đó tìm chủ nhân nhà cậu đi."
Ánh mắt Lý Nghiêm ngưng lại: "Anh bắt đại tiểu thư nhà tôi."
Phó chủ tịch mới nhậm chức cười: "Cậu quá để mắt đến tôi rồi, đại tiểu thư nhà cậu đắc tội với ai, cô ta không rõ ràng sao?"
Phó chủ tịch bị người gọi đi.
Lý Nghiêm siết chặt nắm đấm, nhanh chóng đi tìm Lý Tiểu Ngư.
Phó chủ tịch bên kia cùng người hàn huyên xong, tránh khỏi tất cả mọi người, đi vào phòng nghỉ phía sau.
Trong phòng nghỉ.
Nữ sinh tóc vàng ngồi trên ghế sofa, đôi chân thon dài đặt trên bàn trà, tư thế đẹp trai bá khí.
"Sơ Tranh tiểu thư, tôi đã dựa theo lời cô nói mà làm." Phó chủ tịch có chút kinh hồn táng đảm tiến lên, sợ Sơ Tranh, cũng sợ người trong liên minh phát hiện, nơi này có một con yêu.
Sơ Tranh gật đầu, hất cằm về phía túi văn kiện trên bàn.
Phó chủ tịch chần chờ, tiến lên, cẩn thận cầm lấy, mở túi văn kiện ra.
Đồ trong túi rất nhiều, phó chủ tịch thấy mồ hôi lạnh ứa ra, đây... đây đều là thứ gì vậy!
Lý Tiểu Ngư có nhiều phiếu bầu như vậy.
Là bởi vì trong tay cô ta có tư liệu đen của không ít người.
Những người kia bị uy hiếp, không thể không chọn cô ta.
Phó chủ tịch có chút run rẩy: "Tôi... tôi phải làm gì?"
"Vật về nguyên chủ." Thanh âm lạnh lẽo của nữ sinh lưu chuyển trong gian phòng: "Lý Tiểu Ngư uy hiếp những người này, ngươi cảm thấy Lý Tiểu Ngư không được chọn làm phó chủ tịch, còn không có điểm yếu của bọn họ nữa, bọn họ sẽ làm gì?"
Phó chủ tịch: "..."
Vậy còn không phải xé nát Lý Tiểu Ngư ra à.
Yêu thật là đáng sợ.
Loại kế sách ác độc này mà cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng nhìn những tư liệu đen trong tay, phó chủ tịch cảm thấy... Người cũng rất đáng sợ.
*
Lý Tiểu Ngư: Vốn cho rằng ta là vương giả, ai biết ta mẹ nó chính là một cái đồng thau.