Giang Ngọc Ngọc chạy ra một khoảng cách, xác định không có ai theo lên, mới dựa vào tường thở.
Ả hít sâu vài hơi, đang chuẩn bị đi, ánh mắt liếc qua quét đến cáo thị tìm người trên tường.
Giang Ngọc Ngọc càng nhìn càng thấy quen mắt.
Người này...
"Vân Lai thành... Thu gia?"
Giang Ngọc Ngọc thì thầm một tiếng, ánh mắt rơi trên phần thưởng phía dưới, ả dùng một tay kéo cáo thị xuống.
...
Vân Lai thành, Thu phủ.
"Phu nhân." Hạ nhân vội vàng vào cửa: "Vừa rồi có một nữ nhân tới cửa, nói là có tin tức của Thu Nhai."
Nữ nhân trên ghế quý phi mở mắt ra, chậm rãi lên tiếng: "Thời gian dài như vậy, bao nhiêu người đến phủ nói có tin tức của Thu Nhai, có cái nào là sự thật."
"Không phải, phu nhân, ta cảm thấy lần này là sự thật, nàng nói rất giống Thu Nhai." Hạ nhân nói.
Nữ nhân nhíu mày: "Thật chứ?"
"Chắc là thật."
"Nàng nói gì?"
Hạ nhân nhanh chóng báo cáo lại một lần.
"Ngốc?"
"Đúng thế. Nàng nói như vậy."
"..." Nữ nhân trầm mặc vài giây: "Thà rằng tin là có còn hơn không, phái người đi xem một chút, nếu như quả thật là hắn, ngươi biết rõ phải làm thế nào."
"Dạ."
Nữ nhân lại gọi y lại: "Người báo tin kia có bị ai nhìn thấy không?"
"Không có." Hạ nhân nói: "Phu nhân yên tâm, nữ nhân kia vừa tới liền đụng vào ta, không ai trông thấy."
"Đừng để nàng nói nữa." Ánh mắt nữ nhân hiện lên một tia ngoan lệ.
Tin tức này chỉ cần không truyền tới chỗ Thu lão gia, Thu Nhai vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện trở lại.
...
"Mệt chết lão tử, lát nữa trừ ăn cơm ra, ai cũng đừng gọi ta."
"Ta đau lưng..."
"Lương ca, ngươi hỏi Sơ Tranh tiểu thư một chút, rốt cuộc chúng ta đắc tội với nàng ở chỗ nào?"
"..."
Lương ca cũng đau lưng.
"Các ngươi tìm ai?"
Bên ngoài viện có mấy người đứng, lúc này đang nhìn quanh vào trong viện.
Lương Hán mang người từ trong ruộng trở về, đụng phải mấy người này.
Đối phương quay đầu, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó thập phần lễ phép hỏi thăm: "Xin hỏi nơi này có một vị công tử lên là Thu Nhai?"
"..." Lương Hán dò xét đối phương vài lần: "Các ngươi là?"
"Chúng ta là người trong nhà Thu Nhai công tử phái tới."
"Người nhà?" Người Thu phủ?
Trước đó lương Hán hỏi Sơ Tranh tiểu thư, có cần thông báo cho người Thu phủ không, Sơ Tranh tiểu thư không cho.
Sao người Thu phủ lại tìm tới?
Sơ Tranh mang theo Thu Nhai trở về, người Thu phủ đã ngồi ở trong viện.
"Làm gì?"
"Người Thu phủ." Lương Hán nhỏ giọng nói.
Đối phương cũng đứng lên, có chút kích động nhìn người phía sau Sơ Tranh: "Đại thiếu gia."
Đại thiếu gia rất sợ bọn họ, trốn ra phía sau.
Biểu cảm của đối phương biến đổi theo: "Đại thiếu gia, ngài làm sao vậy? Không biết ta sao? Ta là Thu Vận đây?"
Ta còn là xuân vận đây này.
Sơ Tranh ngăn ý đồ tới gần người Thu Nhai của người kia lại.
Người Thu phủ tìm tới cửa.
Là xử lý mới tốt!
Hay xử lý mới tốt đây!
Bảo vệ thẻ người tốt của ta!
Sơ Tranh lạnh mặt: "Hắn không nhớ rõ các ngươi."
"..." Thu Vận viết đầy mấy chữ lo lắng trên mặt: "Sao thiếu gia lại không nhớ rõ? Xảy ra chuyện gì? Các ngươi đối với hắn..."
Sơ Tranh cắt đứt Thu Vận chuẩn bị vung nồi: "Hắn là thiếu gia của ngươi?"
"Vâng vâng vâng... Đây chính là đại thiếu gia nhà chúng ta." Thu Vận liên tục gật đầu: "Ta sẽ không nhận sai, chúng ta tìm đại thiếu gia rất lâu rồi."
Có lẽ Thu Vận cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi xúc động.
Chắp tay khom người một cái: "Xin hỏi cô nương, đại thiếu gia sao lại ở cùng cô nương?"
Viện này nhìn có vẻ không lớn, nhưng đồ vật bên trong đều không kém.
Đương nhiên, trước khi đến, Thu Vận đã nghe ngóng một phen.
Chuyện của nữ tử này y đều biết.
Nhưng những chuyện kia đều không quan trọng.
Chuyện hiện tại y phải làm, chính là mang Thu Nhai đi.
"Ta nhặt được hắn."
"Như thế à. Vị cô nương này, đây quả thật là thiếu gia của Thu phủ chúng ta. Không biết vì sao đại thiếu gia lại biến thành thế này, chúng ta vất vả lắm mới tìm được, hi vọng cô nương để chúng ta mang đại thiếu gia trở về, Thu phủ chắc chắn sẽ hậu tạ."
Ánh mắt Sơ Tranh lạnh như băng dò xét y: "Ngươi là gì của hắn?"
Thu Vận vốn không muốn trả lời, nhưng chống lại ánh mắt Sơ Tranh, Thu Vận không khỏi phát lạnh.
"Ta... Ta là quản gia của Thu phủ."
"Quản gia?" Sơ Tranh nói: "Thiếu gia của ngươi mất tích, một quản gia như ngươi tới đón, người nhà của hắn đâu?"
Quản gia là người của kế mẫu đấy.
Mấy người Thu Vận mang đến, cao to uy mãnh, ánh mắt hung ác.
Nhìn thế nào cũng thấy đến để diệt khẩu.
Thu Vận ứng đáp trôi chảy: "Thân thể phu nhân không tốt, không tiện lặn lội đường xa. Lão gia làm ăn bên ngoài, còn chưa trở lại."
"Ồ." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Đại thiếu gia nhà ngươi mất tích, lão gia nhà ngươi còn có tâm tư làm ăn, xem ra hắn cũng không được sủng ái lắm, ta làm sao biết, sau khi ngươi mang hắn đi, sẽ đối đãi với hắn thế nào."
Thu Vận: "..."
Thu Vận lấy vàng đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.
"Cô nương, ngươi thu lưu thiếu gia của chúng ta thời gian dài như vậy, ngươi cầm lấy số vàng này, nếu như không hài lòng, sau khi ta trở về, cho người đưa tới thêm, Thu phủ sẽ không bạc đãi ngươi."
Thu Vận cường điệu hai chữ Thu phủ.
Hi vọng Sơ Tranh hiểu rõ, cái cô đối mặt chính là Thu phủ, đừng tiếp tục xen vào việc của người khác.
"Người..." Sơ Tranh cố ý ngừng lại: "Ta sẽ không trả lại cho ngươi, tiễn khách."
Đám người Lương Hán lập tức tiến lên tiễn khách.
Thổ phỉ hung thần ác sát, đối đầu với gia đinh cao lớn.
"Đây là thiếu gia của Thu phủ chúng ta, ngươi dựa vào cái gì mà giữ hắn lại không thả!" Thu Vận gấp gáp nói.
Thu Vận không cảm thấy Sơ Tranh không biết Thu phủ là dạng tồn tại gì.
Hắn vốn cho rằng mang Thu Nhai đi, là chuyện rất dễ dàng.
Không nghĩ tới...
Đối phương lại không thả người.
Cho dù cô có chút tiền không rõ ràng, so sánh với Thu phủ, đó chính là đại vu gặp tiểu vu, không thể so sánh.
Đối nghịch với Thu phủ, chính là muốn chết.
"Dựa vào ta cảm thấy các ngươi muốn giết hắn diệt khẩu." Sơ Tranh ngay thẳng vạch trần: "Muốn người, gọi người có thể làm chủ tới."
Mấy chữ kia của Sơ Tranh, đạp trúng chân đau của Thu Vận, âm điệu đều cất cao hơn không ít: "Ngươi nói hươu nói vượn!"
Con ngươi không nổi sóng của Sơ Tranh, chậm rãi nhìn sang, cánh môi màu anh đào hé mở: "Ta nói hươu nói vượn thì ngươi kích động cái gì, thẹn quá hoá giận?"