Rất nhanh Sơ Tranh liền biết được, vì sao người trong thành nhìn thấy mình lại có phản ứng lớn như vậy.
Cô và Ly Đường bị truy nã.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào lệnh truy nã Tử Vân tông dán trên thông cáo, bức tranh này là cái quỷ gì vậy, sao bọn họ nhìn mà có thể nhận ra được? Đại biểu của phái trừu tượng cũng không làm được như thế đâu!
"Ở phía trước."
"Mọi người cẩn thận bị ma đầu lừa gạt!"
"Các ngươi qua bên kia."
Đệ tử Tử Vân tông khí thế hung hăng chạy từ đầu đường vắng tới, tịnh phong rơi xuống trên con đường bọn họ bước qua.
Ly Đường xoay người, đáy mắt dần dần lộ ra sát khí: "Ta đi giết bọn chúng."
Ly Đường bay người lên phía trước, ngăn cản đám người kia.
"Ma đầu!" Đệ tử nào đó rút vũ khí ra: "Ngươi còn dám xuất hiện ở đây à! Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!"
"Trừ ma vệ đạo! Giết chết ma đầu!"
"Trừ ma vệ đạo!"
Sơ Tranh: "..." Còn, còn phải hô khẩu hiệu sao?
"Lên!" Đệ tử Tử Vân tông hô xong khẩu hiệu thì cùng nhau tiến lên.
Ly Đường trầm mặc nhìn bọn họ chạy như bay đến, trên cánh tay rũ ở bên người, ma khí dần dần vờn quanh.
Vào lúc hắn chuẩn bị động thủ, Sơ Tranh từ bên cạnh hắn đi qua, chạy như bay đến chỗ đám đệ tử Tử Vân tông, mắt thấy công kích sẽ rơi trên người cô, một giây sau, lại "phanh" một tiếng phi tán trên không trung.
Nữ tử hờ hững xuyên qua đám bột phấn đang rơi xuống, đứng ở bên kia, quay đầu nói: "Còn không đi?"
Ly Đường: "..."
Hắn nhìn ma khí trong tay, bàn tay vừa thu lại, sát khí trong mắt cũng rút đi, hắn nhấc chân theo sau cô.
Sơ Tranh hoàn thành nhiệm vụ phá sản của Vương Giả, thì nhanh chóng rời khỏi thành.
Ở trong thành không an toàn, vì Vương Giả sẽ tùy thời muốn phá sản.
Cô phải tìm đến chỗ hoang sơn dã lĩnh mới an toàn được.
Thật đáng sợ.
Mấy nhóm người Tử Vân tông đuổi theo, Ly Đường còn chưa kịp động thủ, thì đối phương đã treo tập thể.
Ly Đường rất phiền muộn, không thể để hắn ra tay một lần được sao?!
Cô ra tay nhiều lần như vậy, nhưng Ly Đường thậm chí không nhìn thấy rõ là cô làm như thế nào.
Giống như cô chỉ giơ tay nhấc chân, cũng có thể dễ dàng hoàn thành việc nhỏ.
Ban đêm.
Ly Đường tìm được một tòa miếu thờ bị vứt bỏ ở gần đó, hắn dọn dẹp một mảnh đất để làm chỗ cho bọn họ nghỉ ngơi.
Ly Đường nhìn Sơ Tranh đang dựa vào bên cạnh, hắn dịch người qua: "Nàng làm sao làm được vậy?"
"Hả?" Cái gì làm sao làm được? Cô có thể làm được rất nhiều chuyện.
"Giết những người kia."
Sơ Tranh liếc nhìn hắn một cái, hàng lông mi cong vút nhẹ nhàng rũ xuống.
Bên trong miếu thờ có ánh lửa nhảy vọt, bóng dáng hai người in trên mặt đất, lóe lên rồi vụt tắt.
"Lúc nàng giết bọn chúng, ta không cảm nhận được ma khí." Ly Đường tiếp tục nói.
Cho dù là Ma tộc lợi hại đến mấy, thì khi dùng sức mạnh, cũng sẽ nhận thấy được ma khí.
Nhưng cô không có.
"Cho nên?" Sơ Tranh bình tĩnh chọc chọc đống lửa.
"..." Trong lòng Ly Đường có chút bất an.
Loại bất an này đang không ngừng mở rộng, cỗ lực lượng trong cơ thể kia, tùy thời có thể tìm cơ hội cắn nuốt hắn.
"Không thể nói cho ta sao?"
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Sơ Tranh dùng cành khô chọc đống lửa, ánh lửa chiếu vào gò má băng lãnh của cô, cũng không có cách nào tăng thêm nửa phần độ ấm.
Phía cửa miếu có tiếng bước chân, tay cầm cành khô của Sơ Tranh hơi siết chặt, một giây sau lại buông ra, tiếp tục chọc đống lửa.
Ly Đường từ bên ngoài tiến vào, hắn đi đến ngồi xuống bên người Sơ Tranh: "Nàng có muốn nghỉ ngơi không?"
"Ừ."
Sơ Tranh ném cành khô đi, chuẩn bị sang bên cạnh nghỉ ngơi, Ly Đường lại giữ chặt cô: "Ta ôm nàng."
Hắn căn bản không cho Sơ Tranh cơ hội đáp ứng, trực tiếp kéo cô ôm vào trong ngực: "Ngủ đi."
Trên người Ly Đường có chút khô nóng, nhưng nhanh chóng bị hàn khí của đêm tối làm tản ra.
Sơ Tranh nằm trong ngực hắn, có thể nhìn thấy cái cằm căng cứng của hắn, Ly Đường đột nhiên cúi đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Sơ Tranh mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm, không chút tránh né nào.
Ly Đường kiên trì một lúc, có chút không được tự nhiên, ánh mắt hắn nhoáng lên một cái, đột nhiên cúi đầu xuống.
Đống lửa thiêu đốt phát ra âm thanh lốp bốp, là âm thanh duy nhất trong miếu hoang yên tĩnh.
Trên bức tường nơi miếu hoang, bóng hai người trùng điệp giao nhau, đầu ngón tay Ly Đường lướt qua gương mặt Sơ Tranh, chậm rãi làm sâu sắc nụ hôn này.
Hắn hôn rất cẩn thận lại ôn nhu, giống như sợ kinh động đến người trong ngực.
Hô hấp nóng rực giao hòa vào nhau, thân thể trong ngực mềm mại, lông mi cô quét qua mang đến cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ, mỗi một động tác đều giống như dụ hoặc.
"Có phải ngọt không?" Âm thanh mang theo vài phần khắc chế vang lên.
Môi Ly Đường dán trên cánh môi Sơ Tranh hỏi cô.
Sơ Tranh thật lòng trả lời: "Hương vị trái cây, ngươi ăn trái cây à."
Ly Đường mổ nhẹ lên cánh môi cô một chút: "Đó có phải là ngọt không?"
"... Ừ." Sơ Tranh dưới sự can thiệp của Vương Giả, đem mấy chữ thao thao bất tuyệt "liên quan đến trái cây vốn ngọt" nuốt trở về.
"Nàng thích không?" Thanh âm hắn trầm thấp, trong đôi mắt u ám hiện lên bóng dáng Sơ Tranh.
Sơ Tranh nghĩ nghĩ, vẫn rất nghiêm túc như cũ trả lời: "Vẫn tốt, không ghét."
Đúng vậy, cô không ghét.
Nếu là thứ mình không ghét, tự nhiên cô sẽ không cự tuyệt.
Thế nhưng mà...
Sơ Tranh không hiểu rõ, loại tiếp xúc này thì làm được cái gì.
Chỉ có gia tăng cảm giác vui vẻ của thân thể? Không có bất kỳ tính thực dụng gì, quả thực là lãng phí thời gian.
Hô hấp Ly Đường hơi chậm lại, khóe miệng ẩn hiện mấy phần ý cười, hắn hôn từ khóe miệng đến mi tâm Sơ Tranh, thấp giọng dỗ dành: "Ngủ đi, ta trông chừng nàng."
Sơ Tranh nhìn hắn một lúc, nhắm mắt lại.
Nụ hôn của Ly Đường lại rơi xuống, Sơ Tranh có chút bực bội, cũng may Ly Đường rời đi rất nhanh, ôm cô không cử động nữa.
Ly Đường không ngủ, hắn căn bản không dám ngủ, bởi vì lúc ngủ, sẽ rất dễ dàng bị tâm ma lợi dụng sơ hở mà chiếm cứ.
Hắn nhất định phải thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác.
...
Đêm dài lộ trọng.
Ly Đường đột nhiên nhìn ra bên ngoài, Sơ Tranh cũng mở mắt ra, từ trong ngực Ly Đường ngồi dậy.
Cô nhìn chằm chằm đống lửa một lúc, giống như người mới vừa tỉnh ngủ, mờ mịt không biết mình đang ở chỗ nào.
Nhưng nếu nhìn kỹ đôi mắt cô, thì sẽ phát hiện trong đó không chứa chút mờ mịt nào, mà tỉnh táo không giống người.
Lại nhìn kỹ, dường như có thể cảm giác được khí thế hung ác trên người cô.
Lúc này cô rất khó chịu.
Hơn nửa đêm còn nhao nhao ồn ào, phiền chết!
Ly Đường đứng dậy, thả chậm ngữ khí: "Không sao, ta đi giải quyết, nàng ngủ tiếp đi."
"Ồn." Sơ Tranh phun ra một chữ.
"Ta sẽ nhỏ giọng một chút." Lát nữa giết bọn chúng, sẽ không để bọn chúng lên tiếng, miễn phải ồn ào đến cô.