Kiều Liễm cùng Lục Châu tách ra, Lục Châu muốn đưa hắn về, bị Kiều Liễm cự tuyệt.
Kết quả chính là ——
Kiều Liễm lạc đường.
Kiều Liễm lấy điện thoại di động ra, theo bản năng gọi điện cho Sơ Tranh.
Nhưng rất nhanh hắn liền cắt đứt.
Đứng ở ngã tư đường, mờ mịt nhìn dòng xe cộ.
-
"Kiều Liễm, em đứng đây làm gì?"
Kiều Liễm bị giọng nói này làm cả kinh đến đổ đầy mồ hôi, hắn chậm chạp quay đầu, Sơ Tranh đứng ở nơi cách hắn một mét, đèn nê ông như phản chiếu ra một thế giới mới trong đôi mắt cô.
Sơ Tranh đi qua: "Em đứng đây ba tiếng, nơi này có vàng chờ em nhặt?"
Cho dù lạc đường thì tốt xấu gì em cũng động đậy một chút đi chứ! Em mẹ nó đứng đây ba tiếng là có ý gì?
Cô còn tưởng xảy ra chuyện rồi chứ!
Kiều Liễm sững sờ: "Làm sao cô biết?"
Sơ Tranh khẽ xoay chuyển điện thoại, giao diện đang mở là bản đồ, phía trên có một điểm đỏ.
"Cô giáo, cô..."
Sơ Tranh tới gần hắn.
Hơi thở quen thuộc phun tới, hơi nóng, sau đó phảng phất như có dòng điện lưu chảy qua thân thể, nhịp tim đập như nổi trống.
"Kiều Liễm."
Cô nhẹ nhàng gọi hắn.
Kiều Liễm cứng đờ tại chỗ, tựa như tứ chi không phải là của mình nữa, hoàn toàn không biết nên đặt như thế nào.
"Có đói bụng không?"
Cô hỏi.
Kiều Liễm hơi chớp mắt, thần tình đờ đẫn, nửa ngày sau mới gật gật đầu.
Sơ Tranh hơi lui lại, kéo tay hắn qua: "Đi ăn cơm."
Dưới đèn đường mờ mờ, Kiều Liễm nhìn về phía cô gái đi phía trước, trong lòng bàn tay là nhiệt độ của cô, giống như có thể một đường lan đến tận đáy lòng.
Kiều Liễm hơi nắm về.
"Cô, cô lắp đặt định vị cho em?"
"Bằng không thì em đi lạc tôi đi đâu tìm em." Sơ Tranh nói rất đương nhiên.
"Cô rất sợ em đi lạc sao?"
Sơ Tranh quay đầu, đèn nê ông lóe lên trong mắt cô, kéo ra một đạo quang ảnh, sau đó liền lâm vào hắc ám, như lưu tinh chợt lóe trên bầu trời đêm.
Ánh mắt cô lẳng lặng nhìn hắn.
Cô nói: "Đương nhiên, em là của tôi."
Trong giọng nói bá đạo chắc chắn, không khỏi mang theo chút kiêu ngạo.
Đáy lòng Kiều Liễm bị mấy chữ kia đập đến run rẩy.
Trong đầu ong một tiếng, huyết dịch tựa hồ cũng bắt đầu chảy ngược.
"Định vị lắp trên điện thoại của em, em cũng có thể ném đi." Sơ Tranh không có ý tứ giấu hắn: "Nhưng mà... Em ném đi, lần sau tôi không xác định định vị sẽ đặt ở chỗ nào trên người em đâu."
"..."
Cô giáo đang uy hiếp hắn sao?
Kiều Liễm luôn cảm thấy chuyện này không giống như mình nghĩ lắm.
Nhưng hắn lại không cảm thấy kỳ quái.
Người đến người đi trên đường, cũng không có ai lưu tâm để ý đến bọn họ, lúc đầu Kiều Liễm bị Sơ Tranh dắt đến khẩn trương, dần dần cũng thả lỏng ra.
Thế giới này lớn như vậy, cũng không có bao nhiêu người sẽ để ý đến bọn họ.
Sơ Tranh dẫn Kiều Liễm đến Cẩm Thực Thiên Hương ăn cơm.
Tới cửa, Sơ Tranh liền buông hắn ra.
Ông chủ của Cẩm Thực Thiên Hương đang chờ Sơ Tranh: "Đây là..."
"Hắn còn chưa ăn cơm, cho người làm chút đồ ăn tới."
Ông chủ của Cẩm Thực Thiên Hương chỉ kỳ quái quan sát Kiều Liễm vài lần, cảm thấy dáng dấp của anh bạn nhỏ này thật là đẹp.
Kiều Liễm muốn ăn cơm, ông chủ của Cẩm Thực Thiên Hương đành phải giành ra một phòng bao cho bọn họ.
"Vậy chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện?" Ông chủ của Cẩm Thực Thiên Hương thăm dò hỏi.
"Ở chỗ này nói."
Ông chủ của Cẩm Thực Thiên Hương: "..."
Đại tài chủ Sơ Tranh đã nói như vậy, ông chủ của Cẩm Thực Thiên Hương có thể nói gì được nữa, nói với Sơ Tranh về quy hoạch và thành quả gần đây.
Kiều Liễm cúi đầu ăn cơm, nghe Sơ Tranh và ông chủ nói chuyện.
"Uống chút canh."
Kiều Liễm nhìn cái bát đẩy qua trước mặt, quay đầu nhìn lại, Sơ Tranh đã cúi đầu xuống cầm bút vẽ vẽ gì đó, ông chủ đứng ở bên cạnh nhìn hắn, thần sắc giống như gặp quỷ.
Kiều Liễm nhìn qua, ông chủ lập tức cúi đầu xuống.
"Mấy chỗ này có vấn đề, anh tìm người xem một chút, cái khác chính anh xem rồi xử lý, đừng hỏi lại tôi." Sơ Tranh ném văn kiện về: "Tôi chỉ phụ trách đưa tiền."
Nói ngắn gọn chính là: Đòi tiền thì có thể, còn có vấn đề đừng tìm ta.
Ông chủ của Cẩm Thực Thiên Hương: "..."
Cô không sợ tôi hại cô à!
Ông chủ cầm văn kiện, rời khỏi phòng bao trước.
Ông chủ vừa rời đi không bao lâu, bên ngoài liền vang lên một trận ồn ào.
Kiều Liễm đang ăn canh, động tĩnh bên ngoài không ảnh hưởng đến hắn, hắn vẫn không nhanh không chậm uống canh, hình tượng cảnh đẹp ý vui.
"Cô giáo, cô nhìn cái gì?" Kiều Liễm bị Sơ Tranh nhìn chằm chằm đến không thể tự tại nổi, buông thìa xuống hỏi.
Sơ Tranh thuận thế sờ đầu hắn: "Không cho nhìn?"
Thẻ người tốt của mình, nhìn thì làm sao?
Không nhìn là không thể!
Lớn lên đẹp mắt như vậy, không phải chính là cho ta nhìn sao?!
Sơ Tranh càng nghĩ càng đúng lý hợp tình.
Tóc Kiều Liễm bị mò cho rối bời, vành tai hắn hơi đỏ lên, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Ánh mắt Sơ Tranh hơi sâu.
"Kiều Liễm cho tôi hôn một cái được không?"
Đôi mắt Kiều Liễm hơi trừng lớn, bối rối đứng lên, tay Sơ Tranh rơi vào khoảng không.
"Cô... muộn lắm rồi, chúng ta trở về đi."
Hắn cúi đầu đi ra ngoài.
Cửa phòng bao mở ra, âm thanh bên ngoài trong nháy mắt tràn vào.
Kiều Liễm bỗng nhiên đóng cửa lại, ánh mắt luống cuống nhìn qua: "Cô... cô giáo, là đám người Mạnh Vũ."
Mạnh Vũ?
Sơ Tranh đứng dậy đi qua, Kiều Liễm đột nhiên phát hiện mình không còn chỗ nào để trốn nữa, hắn tựa vào cửa.
"Em sợ bị cậu ta trông thấy?" Sơ Tranh tiến đến trước mặt Kiều Liễm.
Thân thể Kiều Liễm lui về phía sau, tránh cũng không thể tránh được.
Nhịp tim không theo khống chế gia tốc lên.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn vài giây, kéo hắn sang bên cạnh: "Ở đây chờ tôi, tôi ra ngoài xem sao."
Sơ Tranh mở cửa ra ngoài.
Bên ngoài hành lang rất ồn ào, không ít khách nhân cũng đã ra xem náo nhiệt.
Phòng bao ở Cẩm Thực Thiên Hương đều định chế ra dành cho hội viên, cũng tức là hội viên của Cẩm Thực Thiên Hương mới có thể chọn phòng bao.
Hơn nữa đại đa số thời điểm đều đặt hết phòng rồi.
Món ăn ở đây ngon, hoàn cảnh tốt, phục vụ hạng nhất, thông tin riêng tư cũng bảo mật tốt, không ít người mời khách ăn cơm nói chuyện làm ăn, đều sẽ chọn chỗ này.
Mạnh Vũ mang theo một số người trong lớp, đứng đối mặt với mấy thiếu niên khác.
Sơ Tranh nghe một lúc.
Hình như là bởi vì phòng bao mà phát sinh huyết án.
Mạnh Vũ dẫn người tới ăn cơm, phòng bao đã đặt xong từ trước, kết quả đến nơi mới được cho biết, không còn phòng trống nữa.
Vị trí này đã đặt xong từ trước, sao lại không còn phòng trống chứ?!
Một phòng bao, cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Nhưng đây không phải vấn đề tiền bạc!
Đây là vấn đề mặt mũi.
Đám trẻ trâu Mạnh Vũ này, cũng đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, tăng thêm Mạnh Vũ cũng là tiểu vương tử được cha mẹ cưng chiều lớn lên, làm sao có thể chịu phục.
Thế là gây sự với nhau.
Nhân viên phục vụ đến hòa giải, để đám người Mạnh Vũ đổi đến đại sảnh, hoặc là lần sau lại đến.
Thái độ mặc dù khách khí, nhưng nói gần nói xa, đều là giúp đỡ đối phương.
"Khuyên chúng mày đi nhanh lên đi, đừng kiếm chuyện!"
Tuổi tác đối phương cũng không chênh lệch nhiều so với đám người Mạnh Vũ, khí thế kiêu ngạo.
"Xảy ra chuyện gì?"
Một người đàn ông gạt mở đám người, đi đến chính giữa.
"Quản lý." Nhân viên phục vụ lập tức thở phào: "Mấy vị khách này..."
Nhân viên phục vụ nói lại chuyện một lần.
Quản lý đại sảnh nghe vậy, hơi nhíu mày, sắc mặt ngược lại hoà hoãn xuống: "Mấy vị bạn học này, các cậu thấy đấy, phòng bao của chúng tôi đã hết mất rồi, cậu xem..."
Mạnh Vũ cười lạnh cắt ngang lời ông ta: "Chúng tôi đã đặt trước vị trí, bây giờ lại đến nói với tôi, phòng bao đã hết rồi, các người thật đúng là biết làm ăn."
*
Đến a! Ném vé tháng!
Nhanh bao nuôi Tranh gia tiểu bảo bối của các ngươi một chút!
***
Cầu cho người mãi sáng như biển sao, vinh quang vạn thế, mãi mãi trường tồn.
Cầu cho người như ánh trăng sáng ngời, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lưu danh muôn đời.
Cầu cho người như ngàn sao sáng chói, kinh sợ núi sông, đất trời thần phục.
Thời Sênh, chúc tỷ sinh thần vui vẻ!
Hôm nay là sinh thần của boss Sênh, cùng gửi một lời chúc đến huyền thoại của chúng ta nào.
Ngoài ra, ai có điều kiện mong hãy ủng hộ chiến dịch chung tay xuất bản Boss Là Nữ Phụ của Waka.