Sơ Tranh buông hắn ra một chút, thiếu niên cũng thuận thế buông cô ra, ánh mắt hai người giao nhau.
Cô không nói chuyện.
Chỉ hôn hắn.
Đè hắn lên trên bàn ăn, hôn hồi lâu.
Lâu đến mức Kiều Liễm cho là mình sắp ngạt thở mà chết.
Sơ Tranh buông hắn ra: "Mau ăn sáng đi, sắp muộn giờ học rồi."
"Cô?"
Sơ Tranh liếc hắn: "Thế nào, còn muốn tôi đút?"
Kiều Liễm lắc đầu, nửa ngày sau khóe miệng khắn khẽ giương lên, lộ ra ý cười rất nhỏ bé, cô không ghét mình.
Nhận thức được chuyện này, dây cung căng cứng nơi đáy lòng Kiều Liễm trong nháy mắt giãn xuống.
Hắn kéo ghế ra ngồi xuống ăn sáng.
Sơ Tranh hững hờ ngồi, cũng không ăn cơm, chỉ nhìn hắn.
Kiều Liễm đến cùng cũng là lần đầu tiên yêu đương, bị Sơ Tranh nhìn đến ngại ngùng, vội vàng ăn cơm xong rồi đi thay quần áo.
Trước khi đi học hắn ôm ga giường trong máy giặt ra phơi xong.
"Cô, em đi đây."
"Ừ."
Mặc dù Kiều Liễm ở đây, nhưng không phải Sơ Tranh đi trước, thì chính là Kiều Liễm đi trước, bọn họ chưa từng cùng nhau ra ngoài giữa ban ngày.
Mặc dù tòa nhà này cũng có giáo viên, nhưng Kiều Liễm rất cẩn thận, chưa từng bị phát hiện lần nào.
Kiều Liễm cầm túi sách, đi đến cửa trước.
Một lát sau hắn lại đi về, cúi người hôn lên mặt Sơ Tranh một cái: "Cô, gặp ở trường học."
Nói xong Kiều Liễm lập tức quay người thay giày rời đi.
Đầu ngón tay đang đắp trên mặt bàn của Sơ Tranh nhẹ gõ mấy cái, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Tìm cho tôi mấy người."
"Cô chủ muốn làm gì?"
"Tôi nói giết người anh tin không?"
"..."
Đối phương trầm mặc.
Nửa ngày sau Sơ Tranh đứng dậy, cái ghế ma sát với mặt đất, tạo ra một tiếng vang trầm.
"Yên tâm, không giết người." Xử lý một người thì đâu cần phải tìm người động thủ.
"Vâng." Lúc này đối phương mới đáp ứng.
Sơ Tranh cúp điện thoại, đứng ở ban công nhìn xuống dưới.
Vừa vặn trông thấy thiếu niên chậm rãi đi ra ngoài, hắn giống như có cảm giác, ngước mắt lên nhìn qua.
Cách xa, Sơ Tranh cũng không thấy rõ nét mặt của hắn, chỉ cảm thấy lúc này hẳn là hắn rất vui.
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, nhìn ga giường phơi trên ban công một chút.
Cô như có điều suy nghĩ trở về thay quần áo đến trường học.
Khi đi học, Kiều Liễm rõ ràng nghiêm túc hơn nhiều.
Ánh mắt luôn luôn rơi trên người cô.
Đương nhiên Sơ Tranh cảm thấy hắn căn bản không nghe mình nói cái gì.
Chỉ là lên lớp không ngủ nữa, mà là chuyên chú nhìn cô.
Sơ Tranh ngược lại không thèm để ý, mặc cho hắn nhìn.
-
"Anh Vũ, anh có cảm thấy Kiều Liễm không thích hợp không?"
Bạn bàn trước của Mạnh Vũ quay đầu lại, nói chuyện với Mạnh Vũ.
Trước kia Kiều Liễm lên lớp không phải đi ngủ thì chính là tô tô vẽ vẽ, căn bản không để ý tới giáo viên giảng gì.
Mạnh Vũ cắn bút, nhìn về phía Kiều Liễm bên kia.
Một tay hắn chống cằm, nhìn qua hướng bảng đen, vẻ mặt không có gì thay đổi so với quá khứ, dường như chỉ nhàm chán nhìn sang bên kia.
Mạnh Vũ theo ánh mắt hắn nhìn sang, nhìn thấy Sơ Tranh đứng trên bục giảng.
"Lo mà nghe giảng đi." Mạnh Vũ đạp bàn trước một cước.
Bàn trước gãi gãi đầu, quay trở lại tiếp tục nghe giảng bài.
Mạnh Vũ lần nữa nhìn về phía Kiều Liễm bên kia, hắn vẫn bảo trì tư thế kia.
Sơ Tranh đã không ở trên bục giảng nữa, cô đi xuống, nhưng Kiều Liễm cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Mạnh Vũ nhíu mày.
"Mạnh Vũ, học hành mà thất thần cái gì?"
Mạnh Vũ giật mình trong lòng, vừa ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng bên cạnh cậu ta từ lúc nào, thần sắc thản nhiên nhìn cậu ta.
"Nói ý của những câu này một chút xem."
Mạnh Vũ: "..."
Câu nào?
Vừa rồi giảng chỗ nào?!
Mạnh Vũ bị phạt chép hai mươi lần, tức giận đến mức hết tiết Mạnh Vũ trực tiếp đạp bàn.
"Anh Vũ, sao em lại cảm thấy nữ ma đầu cố ý nhắm vào anh nhỉ?"
Mạnh Vũ âm u nguýt cậu ta một cái.
Còn cần mi nói à.
-
Nửa đêm.
Kiều Hoành họp xong, nghe một đám người líu ríu cãi nhau, lúc này đầu vô cùng đau đớn, nghĩ đến phiền phức của Kiều Liễm còn chưa giải quyết, đầu đau đến càng thêm lợi hại.
"Kiều Liễm về trường học?"
"Vâng, Kiều đổng." Trợ lý phía trước trả lời.
"Xử lý tốt nữ sinh kia cho tôi." Sắc mặt Kiều Hoành có chút âm trầm.
Trợ lý biết rõ phải làm thế nào, không hỏi nhiều: "Vậy Kiều đổng... Còn cần mang thiếu gia về không?"
Kiều Hoành suy tư một hồi: "Tạm thời không cần."
Ông ta ngừng một chút: "Bây giờ nó đang ở cùng Nguyễn Sơ Tranh kia?"
"Đúng thế."
"Hừ." Kiều Hoành hừ lạnh một tiếng: "Nguyễn Sơ Tranh này cũng có chút bản lĩnh, dỗ dành tiểu tử thối kia đến không biết trời nam đất bắc là gì nữa."
Trợ lý cẩn thận nói: "Thiếu gia còn chưa trải đời."
Cũng không biết Kiều Hoành đang suy nghĩ gì, không nói tiếp.
Trợ lý cũng im lặng.
Két ——
Xe bỗng nhiên dừng lại, thân thể Kiều Hoành nghiêng một cái, mất cả dáng vẻ.
Tâm tình Kiều Hoành vốn đã không tốt, lúc này càng thêm không tốt, sau khi ngồi thẳng thân thể, nhìn về phía trước.
Lúc này trên con đường bọn họ đang đi không hề có một chiếc xe nào chạy qua, chỉ có đèn đường hai bên cần mẫn chiếu sáng con đường này, vô cớ có chút âm trầm.
Mà lúc này ở phía trước bọn họ, có hai chiếc xe song song ngừng lại, chặn đường.
Xe thuộc thương hiệu rất bình thường, màu đen.
Bên ngoài xe có một người đàn ông đứng đấy, thân hình cao lớn, bắp thịt rắn chắc, vừa nhìn đã biết loại người rất biết đánh nhau.
Tài xế và trợ lý lập tức xuống xe thăm dò.
"Các người làm gì thế?"
"Kiều tiên sinh, cô chủ của chúng tôi cho mời." Người đàn ông kia lớn tiếng nói, lời này là đang nói với Kiều Hoành trong xe.
Trợ lý nhíu mày, ánh mắt đảo qua bốn phía, cảnh giác quát lên, hỏi: "Cô chủ của các người là ai?"
Thời gian này, chặn ở đây.
Nhìn thế nào cũng thấy không phải loại lương thiện.
Trợ lý bất động thanh sắc sờ điện thoại gọi điện thoại.
Nhưng mà rất nhanh trợ lý liền phát hiện không có tín hiệu, điện thoại căn bản không gọi được.
Người đàn ông bên kia đi về phía trước hai bước, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Kiều tiên sinh đến là biết, xin mời."
Trợ lý lập tức lui về bên cạnh xe, ra vẻ trấn định rống: "Rốt cuộc các người là ai! Muốn làm gì!"