Đồ Yếm cảm thấy có chút bất nhã, nhưng bởi vì cô là Phượng Hoàng, lại nhỏ đi mấy phần, nên không khỏi có chút đáng yêu.
Đồ Yếm rất nhanh liền thu tầm mắt lại, khôi phục dáng vẻ âm u, ta không dễ chọc kia.
"Nguyên Ninh đâu?"
"Chạy rồi." Sơ Tranh nói: "Nếu ngươi đưa hắn cho ta, hắn cũng sẽ không chạy."
Đồ Yếm hơi sửng sốt, một lát sau không rõ ý vị mà nói: "Tiểu Phượng Hoàng là đang trách ta?"
"Đúng vậy." Sơ Tranh hào phóng thừa nhận.
Trong lúc nhất thời Đồ Yếm không biết nên trả lời thế nào.
Dù sao Nguyên Ninh cũng chạy từ trong tay hắn.
Đồ Yếm có chút khó chịu, sắc mặt vốn khó coi, lúc này càng khó coi hơn.
"Ngươi không sao chứ?" Sơ Tranh thấy Đồ Yếm không thích hợp.
Đây chính là thẻ người tốt, mặc dù tức vì hắn thả cho Nguyên Ninh chạy mất, nhưng cũng không thể nhìn hắn chịu tội.
Đồ Yếm cưỡng chế ép khí tức cuồn cuộn trong cơ thể, ra vẻ không sao nói: "Không có việc gì."
Đồ Yếm ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng một giây sau liền hôn mê bất tỉnh.
Thân thể cao lớn, xém chút đè chết Sơ Tranh.
Sơ Tranh vỗ cánh tránh đi, nhìn Đồ Yếm ngã vào trên tảng đá.
"Thôn Tượng ngươi qua đây."
Thôn Tượng run rẩy, cẩn thận đi qua: "Đại vương."
"Xem hắn thế nào."
Thôn Tượng nhìn Đồ Yếm một chút, tên đại ma đầu của Hồng Hoang này, lúc này nằm ở đó, không có khí tức và ánh mắt âm u khiếp người kia, thập phần vô hại.
Dung mạo Đồ Yếm rất đẹp, người trong Hồng Hoang đều biết.
Nếu như không phải hành vi của hắn, thì có lẽ Đồ Yếm sẽ là người được hoan nghênh nhất trong Hồng Hoang.
Thôn Tượng ném hết những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu ra, cẩn thận tiến lên kiểm tra.
"Đại vương... Có chút kỳ quái... Ta... Ta cũng không nói rõ ràng được, cảm giác thân thể của hắn rất suy yếu." Bản thân Thôn Tượng cũng là một tên gà mờ, làm sao có thể biết được Đồ Yếm bị làm sao.
"Không phải bị thương sao?"
"Đại vương, hắn không giống như bị thương." Thôn Tượng nói ra cảm giác của mình.
Sao Đồ Yếm có thể bị thương được, mấy con thú kia mặc dù lợi hại, nhưng có thể lợi hại hơn cả những con Hung thú và Thần thú trong Hồng Hoang sao?
Thôn Tượng không nói rõ ràng, Sơ Tranh tự nhiên cũng không hiểu rõ.
Cô chỉ là một con chim yếu ớt bất lực.
Sơ Tranh chờ Đồ Yếm tự tỉnh lại, hắn hẳn phải biết mình xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà lần này Đồ Yếm ngất đi, thì không thấy tỉnh lại nữa.
Sơ Tranh: "..." Ta thật đúng là quá đen đủi.
-
Chợ phiên Hồng Lâm.
Bởi vì bên ngoài có rất nhiều cây cối màu đỏ sinh trưởng, cho nên nơi này được chúng thú xưng là chợ phiên Hồng Lâm.
Chợ phiên này lớn hơn cái chợ hoang dã lần trước rất nhiều.
Có rất nhiều kiến trúc được xây dựng bằng gỗ, toàn bộ chợ phiên cũng phi thường có quy mô.
Nhưng mà...
Vì sao những con thú trước mặt này đều ăn mặc giống như Yêu Nhiêu thế hả?!
Các ngươi đều là tiểu mê thú* của Yêu Nhiêu sao?!
(*Cái từ tiểu mê thú này, cũng giống như tiểu mê muội (fangirl), tiểu mê đệ (fanboy), nên gọi ngắn gọn là fanthú??:>)
Những thú này tất nhiên không phải là tiểu mê thú của Yêu Nhiêu, bọn họ chẳng qua là cảm thấy y phục Yêu Nhiêu mặc nhìn rất đẹp, chưa từng gặp qua, cho nên trực tiếp phục chế ra.
Tướng mạo của Yêu Nhiêu vốn tốt, làn da cũng trắng.
Phần lớn thú lại là da đen nhẻm, mặc y phục như thế vào, hoàn toàn không có khí chất của Yêu Nhiêu.
Lần này Sơ Tranh không ẩn thân, nghênh ngang tiến vào chợ phiên.
"Chim muông kìa..."
"Đây là tộc nào, sao chưa từng thấy qua, nàng thật xinh đẹp."
"Sao ta lại cảm thấy nàng có chút giống Phượng Hoàng nhỉ."
"Phượng Hoàng? Không thể nào?"
"Lần trước lôi kiếp ở Bắc Biên kia, không phải nói chính là Phượng Hoàng độ kiếp sao? Sau lôi kiếp cũng không thấy nàng, nàng hẳn là có thể biến hóa..."
Sơ Tranh có thể cảm giác được những ánh mắt không có hảo ý của những người trong chợ phiên, rơi vào trên người cô.
Cô cũng không quan tâm, đi theo Thôn Tượng vào.
Thôn Tượng cõng Đồ Yếm, đi ở phía trước, vì phòng ngừa bị người phát hiện đây là Đồ Yếm, Thôn Tượng dùng da thú phủ lên toàn bộ người Đồ Yếm.
Lúc này nghe thấy người xung quanh thảo luận, Thôn Tượng có chút đần độn.
Đại vương là Phượng Hoàng?
Phượng Hoàng mà trong Hồng Hoang ai cũng muốn bắt, muốn uống ngụm máu kia?
Thôn Tượng nuốt một ngụm nước bọt, người hắn vác trên lưng chính là địch nhân chung của toàn bộ Hồng Hoang, đi theo phía sau lại là Phượng Hoàng mà toàn Hồng Hoang đều muốn ăn... Áp lực thật lớn.
"Nàng chính là Phượng Hoàng, ta đã nhìn thấy!"
Trong chợ phiên đột nhiên có người kiên định lên tiếng.
"Thật hay giả?"
"Nghe đồn một giọt máu của Phượng Hoàng có thể làm công lực tăng mạnh!"
Ánh mắt mọi người nhìn Sơ Tranh, lập tức trở nên tham lam.
Một hán tử dáng người cao lớn bên cạnh, dẫn đầu động thủ trước.
Nhưng mà còn chưa tới gần Sơ Tranh, liền bị Sơ Tranh một cánh đập bay.
Còn coi ta là con gà da giòn... Phượng Hoàng lúc trước, dễ bắt nạt chắc?!
"Ta nghe nói hình như thực lực của nàng không mạnh mà..."
"Đó là trước kia thôi, hiện tại nàng trải qua lôi kiếp, thực lực chắc chắn đã tăng mạnh."
"Vẫn đừng nên khinh cử vọng động..."
Mọi người nói là nói như vậy, những có người vẫn không kìm nén được.
Dù sao cám dỗ lớn như vậy đang ở trước mắt.
Mấy con thú đồng thời nhào tới, Thôn Tượng sợ đến mức vội vàng tránh sang bên cạnh.
Nhìn Sơ Tranh và bọn họ giao thủ, hai con thú trong đó vốn muốn tiếp cận Sơ Tranh, nhưng không biết bị thứ gì ngăn lại, một giây sau thân thể trực tiếp biến mất trong không khí.
Không!
Không phải biến mất!
Mà là hóa thành bột phấn.
Thú ở gần đó đều thấy rõ.
Phần lớn thú lui về phía sau, hoảng sợ kiêng kị nhìn Sơ Tranh.
Ngân tuyến túm lấy hai con khác, kéo bọn họ đến trước mặt Sơ Tranh.
Hai con thú này không biết mình bị thứ gì tóm lấy, vừa ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy Phượng Hoàng đứng trước mặt mình.
Ánh nắng rơi vào trong con ngươi xinh đẹp của Phượng Hoàng, giống như bảo thạch, lộ ra ánh sáng lộng lẫy trong suốt, nhưng không có bất kỳ gợn sóng gì, bình tĩnh, lạnh lùng, lạnh...
Con Phượng Hoàng kia, hờ hững nhìn bọn họ: "Hồng Tiêu ở đâu?"
Hồng Tiêu...
Người trong chợ phiên Hồng Lâm đều biết Hồng Tiêu.
Khi chợ phiên này tạo dựng lên, thì Hồng Tiêu đã ở ngay ở chỗ này, nàng ta có thể trị rất nhiều bệnh, nổi danh trong Hồng Hoang.
"Bên... Bên kia..." Một con thú trong đó, run rẩy chỉ vào một bên.
"Dẫn đường."
Hai con thú nào dám không theo, lộn nhào dẫn đường cho Sơ Tranh.
Vị trí của Hồng Tiêu ở giữa chợ phiên, một toà tiểu viện bằng gỗ dựng độc lập.
Thú vị chính là tòa tiểu viện này không giáp với bất cứ kiến trúc nào xung quanh, giống như bị người cô lập ra vậy.
"Chính, chính là nơi này." Thú dẫn đường chỉ vào tiểu viện kia.
"Chúng ta có thể đi được chưa?"
Phượng Hoàng này cũng quá hung dữ, không hề giống như lời đồn trước đó, rằng thực lực của nàng không mạnh.
Ai truyền loạn lời đồn thế không biết!
Sơ Tranh tiêu sái vung cánh xuống, ra hiệu bọn họ đi đi.
Hai con thú lập tức chạy ra ngoài.
Nhưng còn chưa chạy được bao xa, thân thể liền bắt đầu tan rã trong gió.
Các loại thú vây xem sợ đến run rẩy.
"Không sợ chết hoan nghênh các ngươi tới tìm ta." Sơ Tranh quay đầu, ánh mắt đảo qua theo những con thú đi theo kia.
Đàn thú lập tức giải tán.
Phượng Hoàng tuy tốt, nhưng phải có mạng đã!
Sơ Tranh đi qua gõ cửa.
Trong tiểu viện không hề có động tĩnh gì, Thôn Tượng ở bên cạnh yếu ớt nhắc nhở: "Đại vương, Hồng Tiêu tính tình cổ quái, có đôi khi còn không ở nhà, không nhất định sẽ..."
Ầm!
Cửa tiểu viện bị đạp bay.
"... Gặp." Thôn Tượng nuốt một ngụm nước bọt, bổ sung xong một chữ cuối cùng.