Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 985: Bá chủ hồng hoang (13)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mặc dù lão đầu bị soán vị, nhưng đây đều là tộc nhân của lão, hiện tại toàn bộ đều chết ở đây.

Rõ ràng lão ở ngay bên ngoài, mà đến một chút động tĩnh cũng không nghe thấy...

Chuyện này sao có thể?!

Lão đầu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng đi ra phía sau.

Sơ Tranh ra hiệu Thôn Tượng theo sau.

Lão đầu đến sơn động, cửa đá rộng mở, bên trong có một người đứng đấy.

Áo đen như mực, bên chân nằm một Đằng Xà đã chết đi, máu tươi trải rộng cả sơn động.

"Đồ Yếm."

Sơ Tranh kêu một tiếng.

Đồ Yếm xoay người lại, thần sắc đạm đạm, nhìn không ra hỉ nộ, trong cặp con ngươi đen đậm như mực kia, hoàn toàn âm trầm như trước đây, giống như đè nén bóng tối vô tận.

"Đồ Yếm!" Ánh mắt lão đầu ngưng lại, ánh mắt sắc bén như đao rơi vào người Đồ Yếm: "Vì sao ngươi lại đồ sát tộc nhân của ta!"

Đồ Yếm nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người Sơ Tranh: "Không phải ta."

Hắn giải thích cho Sơ Tranh.

Giải thích xong, Đồ Yếm liền dời ánh mắt, hắn làm việc, không cần giải thích với cô.

Thân thể Đồ Yếm lóe lên, biến mất trong sơn động.

Thân thể lão đầu cũng lóe lên, Sơ Tranh nhanh chóng quay người ra ngoài, thân ảnh của Đồ Yếm và lão đầu ẩn hiện giữa dãy núi, cô lập tức đuổi theo.

"Đồ Yếm, tộc Đằng Xà đắc tội với ngươi ở chỗ nào, mà ngươi lại giết toàn tộc ta!"

Lão đầu phẫn nộ ôm hận chất vấn, xuyên phá tầng mây.

Không ai đáp lại lão.

Trên bầu trời, chỉ có hai đạo tàn ảnh, không ngừng giao hội rồi tách ra trên không trung, âm thanh nặng nề vang lên trong trời đất.

"Đại đại đại vương, ngài nói những thứ này... Là Đồ Yếm giết sao?"

"Không phải."

"Đại vương?" Thôn Tượng kinh ngạc nhìn cô: "Sao ngài dám chắc chắn như thế?"

Sơ Tranh không đáp.

Cổ tay cô khẽ chuyển, ngân tuyến rơi trên mặt đất, lấy cô làm trung tâm, lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Âm thanh trên không trung đột nhiên biến mất.

Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lại, trong hư không chỉ còn lại lão đầu, Đồ Yếm không thấy tung tích.

Lão đầu mắt đỏ ngầu, tức giận gào thét.

"Đồ Yếm ngươi có bản lĩnh thì đừng trốn!"

"Đồ Yếm ngươi ra đây cho ta!"

"Đồ Yếm —— "

Giọng nói của lão đầu không ngừng quanh quẩn giữa dãy núi, tiếng vang gột rửa.

"Đại vương ngài đi đâu vậy, chờ ta một chút..."

Thôn Tượng đột nhiên phát hiện Sơ Tranh bay ra ngoài, vội đuổi theo sát.

-

Trong một sơn động ở bên ngoài Bàn Long nhai cách đó không xa, Nguyên Ninh nằm ở bên trong, lúc này đã tỉnh lại.

Nguyên Ninh che ngực ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài.

Có thú canh giữ ở bên ngoài.

Y hôn mê bao lâu?

Rầm ——

Nguyên Ninh còn chưa nghĩ rõ ràng, thú bên ngoài bỗng nhiên đập vào, chỉ trong khoảnh khắc liền tan thành tro bụi.

Con ngươi Nguyên Ninh co rụt lại, nhìn ra bên ngoài sơn động.

Ánh sáng ban đêm phác họa ra một cái bóng ở cửa sơn động, hình dạng giống như chim.

Cái bóng kia chậm rãi tiến vào, sau lưng giống như mang theo lưu quang màu bạc.

"Ngươi là ai?!"

Nguyên Ninh cảnh giác nhìn cái bóng kia.

Cái bóng kia không trả lời, mà là đánh thẳng về phía y, Nguyên Ninh kinh hãi, theo bản năng tránh sang bên cạnh, nhưng đáng tiếc thân thể y khí lực có hạn, trực tiếp ngã xuống đất, lăn từ dưới mặt đất đến góc sơn động.

Trái tim Nguyên Ninh nhảy thình thịch.

Cấp tốc đứng lên, chạy ra ngoài sơn động.

Nhưng mà còn chưa chạy được hai bước, liền bị móng vuốt đè lên tường.

Y thấy rõ cái bóng trước mặt.

"Ngươi... Muốn làm gì?"

"Không làm gì cả." Thanh âm thanh thúy của nữ tử vang lên.

"Ta và ngươi có thù gì?" Nguyên Ninh ra vẻ trấn định.

Móng vuốt sắc bén điểm trên bờ vai Nguyên Ninh một cái: "Dùng đồ của ta đến rất thoải mái?"

"Đồ gì?" Nguyên Ninh không biết Sơ Tranh đang nói cái gì, y căn bản không biết cô.

"Đáng tiếc hiện tại không thể xử lý ngươi."

Sơ Tranh túm y ra khỏi sơn động, bay thẳng lên không trung.

Trên người Nguyên Ninh có khí tức của Phượng Hoàng Thạch nặng hơn, Phượng Hoàng Thạch chắc chắn đang ở trên người y.

Khí tức của Phượng Hoàng tinh huyết ngược lại rất nhạt... Nhưng trước kia rõ ràng Phượng Hoàng tinh huyết ở trong thân thể y, có thể là bởi vì bị y hấp thu...

Phải nghĩ cách lấy ra.

-

Yêu Nhiêu mang theo Đinh Thảo chạy vào sơn động, trong sơn động trống rỗng, không hề có ai.

"Yêu Nhiêu tỷ tỷ, Nguyên Ninh ca ca không thấy đâu." Đinh Thảo xem xét hết xung quanh một vòng.

Không chỉ có Nguyên Ninh biến mất, mà thú lưu lại bảo vệ Nguyên Ninh cũng biến mất.

Yêu Nhiêu xanh mặt: "Là ai làm ra!"

"Có phải là người kia..." Đinh Thảo nghĩ đến Đồ Yếm bọn họ gặp phải trong Bàn Long nhai.

"Hắn làm sao biết Nguyên Ninh ở đây, không thể nào là hắn." Yêu Nhiêu khiến cho mình bình tĩnh lại.

"Vậy có phải là Nguyên Ninh ca tự rời đi không." Đinh Thảo nói: "Các thú khác đều không thấy đâu, nếu như bị phát hiện, thì nơi này nhất định sẽ có thi thể."

Đinh Thảo nói lời này, Yêu Nhiêu nghĩ một hồi, dường như cảm thấy có đạo lý.

Yêu Nhiêu lập tức đi ra ngoài động: "Tách ra tìm."

"Được."

-

Ba ngày sau.

Trên đất hoang, Thôn Tượng khiêng một người, chậm rãi đi lên phía trước.

Sơ Tranh rơi ở phía sau.

Thôn Tượng dừng lại, thở một ngụm: "Đại vương, chúng ta muốn đi đâu."

"Tìm chợ phiên." Phá sản.

Thôn Tượng a một tiếng, tiếp tục đi lên phía trước, xuyên qua vùng đất hoang này, trước mặt có một khu chợ nằm trong sơn cốc.

"Nghe nói Đồ Yếm tiêu diệt tộc Đằng Xà."

"Thật hay giả? Hắn không có việc gì diệt tộc Đằng Xà làm gì?"

"Ai biết, có ngày nào mà hắn không giết thú đâu."

"Cũng đúng, nhưng tộc Đằng Xà cứ như vậy mà diệt tộc rồi?"

"Đúng là ngàn vạn lần không nên gặp gỡ hắn..."

"Đúng vậy đúng vậy."

Bên ngoài chợ phiên có mấy con thú đứng chung một chỗ thảo luận tin tức tộc Đằng Xà bị diệt tộc.

Tin tức trong Hồng Hoang cũng không bế tắc, mà ngược lại truyền đi rất nhanh.

Chuyện Đồ Yếm diệt tộc Đằng Xà, hiện tại có lẽ toàn bộ Hồng Hoang đều đã biết.

"Ôi, nhìn bên kia kìa."

Thân ảnh màu đỏ rực đang chậm rãi đi đến, cất bước ưu nhã, lông vũ chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

"Chim muông... Đây là chủng loại gì?"

"Chưa từng thấy qua..."

Sơ Tranh nghênh ngang đi vào, lập tức gây nên lực chú ý cho người trong chợ phiên.

Sơ Tranh dựng một cái đài, leo lên trên đứng: "Ta muốn tìm người, chỉ cần các ngươi có thể tìm được tung tích cho ta, thì có thể đến chỗ ta nhận Long tinh." Phá sản đương nhiên phải tìm nhiều người sức mạnh lớn.

【...】 Nhiều người sức mạnh lớn không phải dùng như thế đâu!!

Long tinh trong suốt dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra ánh sáng lộng lẫy.

Thú xúm lại phía dưới, dồn dập kinh ngạc.

"Long tinh?"

"Không phải là giả chứ? Đây chính là đồ vật của Long tộc..."

"Đúng đấy, Long tộc kia keo kiệt chết đi được, sao có thể để Long tinh lưu lạc ra, chắc chắn là giả."

"Tìm ai?" Cũng có người hỏi.

Sơ Tranh vẫn chưa trả lời, một nam nhân đột nhiên nhảy lên đài.

Nam nhân híp mắt dò xét cô, đáy mắt có vẻ tham lam: "Ngươi là Phượng Hoàng?"

Hai chữ Phượng Hoàng vừa nói ra, phía dưới lâm vào trong an tĩnh quỷ dị.

Một lát sau lại càng kịch liệt hơn cả vừa rồi.

"Ta đã nói sao lại thấy nàng quen quen, hóa ra là Phượng Hoàng!"

"Vậy còn chờ gì nữa, cùng tiến lên đi!"

Ánh mắt chúng thú tham lam lại hưng phấn.

Bắt được Phượng Hoàng, Long tinh trên người nàng không phải cũng là của mình à?

Hơn nữa đây là Phượng Hoàng!

Trong Hồng Hoang có ai mà không biết máu thịt của nàng có công hiệu cường đại!

Nếu như ăn được một miếng, thì lời to rồi!

Chúng thú sôi trào lên, dồn dập tuôn lên trên đài.

Nhưng mà một giây sau, những con thú này giống như bị ấn nút tạm dừng.

Con thú đứng trên đài kia, đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tán loạn thành bụi phấn.

Bụi phấn bay xuống, phủ lên mặt bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.