Phương Vũ Lộ nhìn cửa sắt đang đóng chặt, hai bên còn có thể loáng thoáng nhìn thấy những khóm hoa.
Thế Nhưng bà lại không biết nên làm thế nào, đành phải nhỏ giọng nói với Vân Phiếm Phiếm: “Tiểu Đường, con đứng đây chờ mẹ một chút, mẹ đi gọi điện thoại.”
Vân Phiếm Phiếm ngoan ngoãn gật đầu, Phương Vũ Lộ liền cầm điện thoại đi tới một bên gọi điện.
Vân Phiếm Phiếm đứng ở tại chỗ nhìn phong cảnh xung quanh trong chốc lát, Phương Vũ Lộ đã quay lại.
Trêи mặt bà mang theo nụ cười xán lạn, nói với Vân Phiếm Phiếm: “Tiểu Đường, chúng ta chờ một lát nhé.”
Chỉ trong chốc lát, bên trong liền có người đi về phía cửa sắt, nhìn qua thì có vẻ là người làm ở trong căn biệt thự này.
Rất nhanh, cửa đã mở ra.
Người kia đối với Vân Phiếm Phiếm và Phương Vũ Lộ nói: “Mời hai vị vào bên trong.”
Vân Phiếm Phiếm cầm lấy hành lý trêи mặt đất, người làm thấy thế liền nhanh chóng lại gần nhận lấy hành lý của cô.
Rất rõ ràng là đã có người dặn dò qua.
Diện tích bên ngoài biệt thự vô cùng lớn, hai bên là mặt cỏ xanh biếc, nhìn vô cùng có sức sống, bên cạnh còn có suối phun, bên trêи là một pho tượng, nước chính là từ trong miệng pho tượng phun ra.
Ngoài ra còn có một số lùm cây được cắt tỉa ra đủ mọi hình dáng.
Bên ngoài biệt thự rất rộng, bên trong cũng rộng không kém, trang hoàng thực khí phách, mỗi một đồ gia dụng hay cách trang trí đều có thể cảm nhận được hơi thở của người có tiền, đủ để chứng minh Tô gia giàu tới thế nào.
Người làm dẫn hai người lên lầu hai, sau đó đẩy ra một căn phòng.
Căn phòng được bố trí dựa theo sở thích của đa số các thiếu nữ hiện nay, mặt tường còn được sơn màu hồng phấn nữ tính.
Người làm đặt hành lý ở bên trong, sau đó nói với cô: “Khương tiểu thư phải không ạ? Lão gia dặn dò, căn phòng này là nơi mà Khương tiểu thư sẽ ở, nếu có gì không hài lòng hoặc là không quen thì Khương tiểu thư có thể phân phó người làm trong nhà. Lão gia nói, cô cứ coi nơi này trở thành nhà của mình.”
Vân Phiếm Phiếm mỉm cười: “Cảm ơn.”
Vẻ mặt người làm kia như được thụ sủng nhược kinh, trả lời: “Đây là chuyện tôi nên làm, phu nhân, mời người đi sang bên này.”
Lần này là nói với Phương Vũ Lộ.
Phương Vũ Lộ chưa từng được ai xưng hô như vậy, lập tức xua xua tay, tỏ vẻ bản thân không phải phu nhân gì đó.
Bà vốn dĩ chỉ là không danh không phận vào ở mà thôi, Tô Viễn Phàm không nhắc tới vấn đề kết hôn, bà cũng không có ý tứ về phương diện này.
Phương Vũ Lộ đi với người làm rồi, Vân Phiếm Phiếm mới đóng cửa lại, đi vào bên trong phòng, cạnh mép giường chính là một cái tủ quần áo màu ngà voi, cửa tủ còn được điêu khắc hoa văn.
Cô mở hành lý ra, bên trong chỉ có vài bộ quần áo.
Lúc đi, Phương Vũ Lộ bảo nguyên chủ không cần mang quá nhiều đồ. Bà sợ Tô gia ghét bỏ, cho nên nguyên chủ cũng chỉ mang theo vài bộ quần áo.
Cô đem quần áo treo vào trong tủ, lại nhìn nhìn một lúc mới nằm ở trêи giường thở dài.
“Muốn gặp Cố Lê quá…”
Cô lật người, vùi mặt vào chăn nệm mềm mại.
Sau đó, cô cũng không hề ra khỏi phòng nữa.
Mãi cho tới khi trời trở tối, cửa phòng của cô mới bị người gõ vang.
Bên ngoài truyền tới thanh âm của người làm Tô gia: “Khương tiểu thư, đến giờ cơm tối rồi, cô có thể xuống lầu ăn cơm.”
Lúc này cô mới chậm rãi bò dậy từ trêи giường.
Sau khi xuống lầu, cô liền nhìn thấy Tô Viễn Phàm ngồi trước bàn ăn.
Tô Viễn Phàm nhìn qua cũng không quá già, chỉ là trêи mặt có để râu cho nên khó tránh khỏi có chút nghiêm túc. Phương Vũ Lộ ngồi ở bên cạnh ông, đang nói với ông cái gì đó, bộ dáng trông như chim nhỏ nép vào người.
Cô nhớ tới lời nói Phương Vũ Lộ đã nói với mình khi ở trêи xe, liền đi tới bên bàn ăn, lễ phép chào hỏi một tiếng: “Cháu chào chú Tô.”