Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 113: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (10)



Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————–

Tô Hạ dừng một chút, lúc nhìn đến biểu tình khẩn trương hiện lên trêи mặt thiếu nữ, hắn cúi đầu cười cười với cô, sau đó nói: “Vì sao? Là bởi cô muốn lập tức trở thành em gái tôi, cho nên mới quan tâm tới người anh trai này hay sao?”

Cô đột nhiên lắc đầu: “Em không có nghĩ như vậy.”

Hắn buông cằm cô ra, di chuyển xuống dưới, dừng ở trêи xương quai xanh của cô, vuốt ve hai cái trêи đó: “Hay là, cô thích tôi?”

Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên trừng lớn mắt.

Chẳng lẽ hắn vẫn còn kí ức của những vị diện trước? Bằng không sao hắn biết cô thích hắn?

Cánh môi Vân Phiếm Phiếm hết mở rồi lại đóng, căn bản là không biết nên trả lời như thế nào.

Chờ tới lúc cô muốn hỏi thì Tô Hạ đã thu tay về.

Hắn đi đến cạnh cửa, mở cửa, quay đầu nhìn, thần sắc thiếu nữ mang theo chút khó hiểu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tô Hạ cười: “Còn không đi sao?”

Vân Phiếm Phiếm thấy hắn nói như vậy liền biết hắn căn bản không nhớ gì về kiếp trước.

Như vậy ban nãy, chỉ là câu nói đùa thuận miệng của hắn thôi sao?

Còn may là cô phản ứng chậm, còn chưa có hỏi ra cái gì.

Nội tâm cô hơi ảo não, trêи mặt lại ra vẻ trấn định, chậm rãi bước ra cửa, lúc đi ngang qua bên người Tô Hạ, Tô Hạ còn thấp giọng nói một câu: “Lần sau đừng làm như vậy, giống như Tô Viễn Phàm nói, cô là đứa trẻ ngoan, không nên có bất cứ giao lưu gì với tôi.”

Vân Phiếm Phiếm nghe tới đó liền dừng bước.

Xoay người, bởi vì Tô Hạ đứng ngược sáng lên trước mặt hắn bị bao phủ bởi bóng đêm, đôi mắt cũng là lúc sáng lúc tối.

Cô bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Muốn tiến lên ôm hắn một cái.

Nhưng mà cửa đã bị Tô Hạ đóng lại.

Hiện tại nếu mà gõ cửa, sau đó ôm hắn thì không biết cô có bị Tô Hạ coi thành bệnh nhân tâm thần mà đấm cho một cái không nữa.

Vân Phiếm Phiếm yên lặng tưởng tượng hình ảnh kia một lần, sau đó tự an ủi chính mình, tương lai còn dài, không thể bởi vì xúc động nhất thời mà chặt đứt con đường sau này được.

Cô nhanh chóng chạy xuống lầu hai.

Sau khi cửa đóng lại được một lúc, Tô Hạ chậm rãi trở về giường ngồi.

Cúi đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn vào tay mình.

Vừa rồi xúc cảm từ cằm của cô tới xương quai xanh vẫn còn đọng lại ở đầu ngón tay hắn.

Ánh mắt ngây thơ của đối phương cũng không ngừng hiện lên ở trong đầu.

Tô Hạ nắm chặt nắm tay, cả người đổ về phía sau, chiếc giường mềm mại hơi hơi hãm xuống.

Hắn cảm thấy bản thân mình nhất định là điên rồi, rõ ràng hắn có thể uy hϊế͙p͙ đe dọa cô, tỷ như nếu cô xen vào việc của người khác thì hắn sẽ đuổi cô ra khỏi Tô gia, hoặc là dùng một phương thức khác để cô sợ hãi mình.

Thế nhưng cuối cùng lại thành một cục diện như vậy.

Lật người, bên cạnh chính là chiếc túi bóng cô đưa, bên trong túi bóng là đồ ăn, hắn nhìn chằm chằm đồ ăn một lúc lâu, cuối cùng nhấc chăn lên chùm lên nó.

Trò chơi cũng lười chơi tiếp, Tô Hạ tắt TV, xoay người đi vào buồng vệ sinh.

Sau khi tắm rửa xong đi ra, điện thoại đang không ngừng vang lên, nhìn tên hiển thị thì đều là tin nhắn WeChat của Nhậm Ngọc gửi tới, 50 đến 60 tin đều là nội dung giống nhau, toàn bộ đều có ý thúc giục hắn thử phần mềm mới của cậu ta.

Tô Hạ chậm rãi kéo đen Nhậm Ngọc, tính gỡ luôn cả cái phần mềm kia.

Lúc dí liệt vào chuẩn bị xóa thì ngón tay bỗng nhiên thả lỏng ra.

Sau đó thì liền tiến vào giao diện của phần mềm, Tô Hạ "chậc" một tiếng, vừa định rời khỏi thì liền nhìn thấy năm, sáu con sủng vật, đủ các loại bộ dáng mèo với chó hoạt hình, nhìn qua khá đáng yêu, phía dưới mỗi con đều có một câu:

Chọn ta đi, chọn ta đi.

Mặt mày Tô Hạ tối sầm, liền muốn thoát ra ngay lập tức.

Sau đó con mèo đứng ở vị trí số hai bỗng nhiên lăn từ vị trí của nó xuống dưới.

Tô Hạ: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.