Người mà luôn không thích chơi game với mình tự nhiên trời phá đất hoang phá lệ tới rủ mình chơi game.
Nhậm Ngọc tức khắc cảm thấy vô cùng kinh hãi, thế nhưng nghĩ tới việc Tô Hạ đã kéo mình ra khỏi danh sách đen thì tâm trạng vẫn được an ủi phần nào.
Cậu ta nhanh chóng trả lời: Tới đây tới đây!
Sau khi trả lời xong, lại nhịn không được hỏi một câu: Tô ca, cái phần mềm kia…
Tô Hạ liếc nhìn tin nhắn tới, thấy trêи màn hình là con mèo đang tự mình chơi đùa, lỗ tai còn hơi động động.
Bên trong đôi con ngươi màu đen nhiễm chút ý cười, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Tô Hạ: Chẳng ra gì.
Vân Phiếm Phiếm ở trong điện thoại quay đầu lại, liền thấy được Tô Hạ đang cười.
Nụ cười rất nhanh lại tắt, thế nhưng so với những nụ cười trước đây thì ấm áp hơn nhiều.
Lúc trước hắn cũng từng cười qua, thế nhưng nụ cười ấy lại chưa hề đạt tới đáy mắt, hoặc là châm chọc hoặc là lạnh lẽo.
Móng vuốt Vân Phiếm Phiếm cào cào ở trêи màn hình, Tô Hạ thấy thế, đầu ngón tay khẽ động, chạm vào móng vuốt của cô. Rõ ràng trước mặt là màn hình, thế nhưng hắn tựa như có thể động tới móng vuốt của cô vậy.
Vân Phiếm Phiếm lập tức keo “meo meo” vài tiếng.
Nụ cười trêи mặt Tô Hạ càng sâu hơn.
Vân Phiếm Phiếm đắc ý hỏi Tiểu Bạch Thái: “Tiểu Bạch Thái, kỹ thuật bán manh của ta vừa rồi có đỉnh không?”
Tiểu Bạch Thái: “Quá đỉnh, cho cô 110 điểm luôn nè!”
Nhậm Ngọc nhìn đến những lời này thì liền biết là thành công rồi.
Dựa theo tính cách của Tô Hạ, nếu như cái phần mềm kia vô dụng thì hắn khẳng định sẽ không nói ra mấy lời này đâu. Cho nên cái câu “Chẳng ra gì” kia của hắn tự động được Nhậm Ngọc lí giải thành “Phi thường tốt”.
Phần mềm kia xem ra là không có vấn đề gì, có thể báo cáo với ông bố già nhà cậu rồi.
Trong lòng Nhậm Ngọc vô cùng cao hứng, còn hỏi thêm một câu: Tô ca, kỳ thật anh cũng rất thích mấy con sủng vật đáng yêu đi?
Nhắn xong cũng chẳng thấy bên kia hồi đáp.
Nhậm Ngọc đã tập mãi thành quen, nếu mỗi một câu cậu hỏi mà hắn đều trả lời thì mới là kỳ quái, hắn làm việc luôn là xem tâm trạng mà.
Sau khi vào trò chơi, Nhậm Ngọc liền nhận được lời mời của Tô Hạ.
Vào phòng rồi mới phát hiện là một chọi một.
Cậu lập tức gửi một tin: Sao lại là 1 vs 1?
Tô Hạ: Solo.
Nhậm Ngọc liền không còn đường phản kháng, vốn nghĩ mình là được đại thần tốt bụng mang theo đánh, ai mà ngờ là cậu ta bị đại thần đơn phương hành hạ tới chết, hơn nữa còn không ngừng một ván lại một ván. Qua một tiếng sau, Nhậm Ngọc liền gào lên xin tha:
Không chơi nữa, cái này chính xác là một tấn bi kịch mà.
Cậu ta đắc tội vị đại lão này lúc nào rồi?
Vân Phiếm Phiếm ở trêи màn hình nhìn tới đặc biệt rõ, trong lòng còn phá lệ đồng tình cho cái người tên Tô Hạ đang bị treo lên đánh kia.
Thế nhưng cũng rất là vui vẻ.
Tô Hạ trong lòng cô là số một.
Cho dù ở trong mắt người khác, hắn không hề có lấy một cái ưu điểm thì ở trong mắt cô, hắn chính là tốt nhất.
Bởi vì cao hứng cho nên cô liền chạy tới chạy lui trêи màn hình điện thoại.
Tô Hạ thỉnh thoảng lại nhìn thấy thân ảnh cô chạy ngang qua, không biết vì cái gì mà tâm tình phi thường tốt.
Thời điểm nhìn thấy tin nhắn xin tha của Nhậm Ngọc, Tô Hạ liền trả lời một câu: Ừ.
Sau đó liền nhanh chóng offline, bắt đầu chơi trò chơi với Vân Phiếm Phiếm.
Rõ ràng là một trò chơi rất đơn giản lại ấu trĩ, một người một mèo thế mà lại ngồi chơi một hồi lâu, sau đó Tô Hạ còn dùng tích phân kiếm được mua một ít đồ ăn cho cô.
Vừa mới cho Vân Phiếm Phiếm ăn xong thì trêи màn hình bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ.
Hệ thống nhắc nhở: Sủng vật của ngài đã có thể thăng cấp, sau khi thăng cấp sẽ mở ra hình thức bắt chước giao lưu, nếu như muốn thăng cấp, xin mời ấn xác nhận, phí thăng cấp là 100 điểm tích phân.
Giao lưu?
Tô Hạ nhìn con mèo có cặp mắt màu lam đá quý kia, cuối cùng ấn xác nhận.
Hệ thống nhắc nhở: Thăng cấp thành công, ngài có thể tùy thời cùng manh sủng của mình tiến hành đối thoại.